Chương 34

Vì kế hoạch, Gin cũng không thể ở bên Rovka mỗi ngày, cho nên trước ngày sinh dự kiến một tuần hắn liền đưa cô vào bệnh viện.

Tự nhiên, mọi chuyện này đều không bị tổ chức phát hiện, y theo tính tình cẩn thận của Gin, tuyệt đối sẽ không cho kẻ khác có cơ hội thừa nước đυ.c thả câu*.

*ám chỉ hành động trục lợi khi người khác đang gặp xào xáo, nạn tai.

Lúc trước, hắn còn tin tưởng tổ chức, tin tưởng tên Boss kia, mà nay, khi hắn đã hạ quyết tâm rời đi, người có thể được hắn tín nhiệm cũng không nhiều lắm.

Rovka biết Gin vội vì chuyện thoát khỏi tổ chức, mặc dù trong lòng hy vọng hắn có thể lưu lại, mặt ngoài lại cười tỏ vẻ bản thân sẽ không để tâm.

- Gin, em và con đợi anh trở về.

- Ừ._ Trước khi rời đi, Gin khẽ hôn lên trán cô.

Rovka nhìn bóng lưng Gin rời đi, hai ngày sau gọi điện cho Okiya Subaru, rút cuộc, lực lượng của Gin và Vodka quá nhỏ so với toàn bộ tổ chức áo đen, nếu có thế lực của FBI tham dự, nếu lúc đó không thắng lợi, ít nhất có thể dọn ra một đường lui cho Gin.

Tuy rằng như vậy thật dễ dàng gây ra hiểu lầm, nhưng chỉ cần Gin có thể trở về, Rovka không tiếc bất kể điều gì.

.

Từng ngày lại qua đi, một tuần trôi nhanh như gió thoảng, Rovka nguyên bản đã đến ngày sinh nhưng lại không thấy động tĩnh gì, tuy nói loại tình huống này không phải là không có, nhưng lúc trước quá trình Rovka mang thai cũng không tính là thuận lợi, nếu không được Okiya Subaru cứu, đứa bé này không biết còn giữ được hay không.

Dù bác sĩ kiểm tra bảo rằng không sao, Rovka lại không dám đánh cuộc, cho nên, nếu ngày sinh dự tính vượt quá ba ngày còn không có dấu hiệu gì, cô sẽ lựa chọn sinh mổ. Thời gian định là hai ngày nữa, Rovka một mình một người tựa vào đầu giường, đưa mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, nhìn sắc trời dần dần ảm đạm, trong lòng lại bắt đầu nhung nhớ Gin.

Từ khi cô vào bệnh viện, trừ lần bị ám sát đó, tâm tình của cô ít khi xuống thấp như bây giờ.

Hôm sau, khi Okiya Subaru xuất hiện, Rovka không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, có lẽ cô không chỉ nhớ Gin, mà còn lo lắng cho đứa bé.

Không có thân nhân bên cạnh, nếu cô không may nhắm mắt, con của cô phải làm thế nào đây!

- Tới vừa lúc, giúp tôi trông coi một chút, nếu anh ấy trở về thì nhớ tránh đi._ Rovka nói rất nhẹ nhàng, hiểu rõ bây giờ không phải lúc bọn họ đối chọi nhau.

- Cô xem tôi là lao công miễn phí chăng?_ Okiya nhìn Rovka bày ra vẻ mặt "đương nhiên", đột nhiên tự hỏi có phải là vì hắn đổi một gương mặt khác mà người ta liền cho rằng tính cách của hắn cũng thay đổi hay không?

- Đây là vinh hạnh của anh, huống hồ anh lấy tin tức từ tôi cơ mà, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ai cũng dùng được._ Nhưng Rovka lại không cảm thấy có gì sai, dù sao cũng đã tới rồi, giúp đỡ xúc tiến quan hệ hợp tác có gì mà không tốt.

Okiya Subaru nghe vậy cũng không phản bác, tuy rằng Rovka nói có chút kiêu ngạo, nhưng một chút cũng không sai, đó chính là tình báo của cô, có tác dụng rất lớn để bọn hắn đối phó với tổ chức áo đen. Đặc biệt, trong thời gian gần đây, có Gin đấu tranh nội bộ, Kir và Bourbon ngầm hoạt động, tổn thất của tổ chức áo đen bây giờ có thể nói trước nay chưa từng có, mà hành động của bọn hắn lại đột phá lớn.

- Ừ, tôi sẽ ở đây một hồi, cũng sẽ nhờ bệnh viện đảm bảo bí mật cho cô._ Okiya Subaru nghĩ đến mâu thuẫn giữa Gin và tổ chức áo đen, e sợ tổ chức chó cùng rứt giậu*, cho nên vẫn quyết định hỗ trợ thêm một chút.

*ví tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.

- Cảm ơn._ Đối với năng lực của Okiya Subaru, Rovka vẫn rất tin tưởng.

.

Ngày kế, Rovka chờ đến giữa trưa, bụng một mực không có một chút phản ứng, liền quyết định không đợi nữa.

Nằm trên cáng, ánh mắt nhìn trần nhà không ngừng lướt đi, Rovka biết mình phải vào phòng giải phẫu.

Đến phòng giải phẫu, Rovka nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, trong lòng vẫn luôn chờ đợi hắn sẽ xuất hiện tại phút cuối cùng, nhưng hết thảy chỉ là do cô tưởng tượng mà thôi.

Đợi đến khi Gin chạy tới, Rovka đã nằm trên giường phẫu thuật, vừa lúc đuổi kịp y tá cầm hồ sơ chuẩn bị đưa vào cho Rovka kí tên.

Theo lý, loại hồ sơ này hẳn là để chồng hoặc người nhà kí, Gin không tại, ở thế giới này Rovka cũng không có cái gọi là người nhà, cho nên muốn sinh mổ, cô phải tự kí tên.

- Tôi giúp gì được cho anh?_ Y tá đang định đẩy cửa liền nhìn đến Gin đứng chắn trước mặt, hơi hoảng sợ hỏi.

- Cô ấy ở trong đó phải không?_ Gin lạnh lùng nhìn chằm chằm y tá, ngữ khí lộ ra cấp bách.

- Cô ấy? Ý anh là Kurosawa Yuki sao? Đúng vậy, ngày sinh dự tính của cô ấy đã tới, nhưng không có động tĩnh gì nên lựa chọn sinh mổ, anh là chồng của cô ấy phải không? Vậy mời anh kí vào hồ sơ này đi!_ Ánh mắt y tá nhìn Gin mang theo một tia trách cứ, nhưng ngại sát khí trên người Gin, cô ta vẫn nói chuyện rất lịch sự.

Gin tiếp nhận hồ sơ, ánh mắt yên lặng đọc từng dòng, biểu tình có chút sững sờ. Hắn đã gϊếŧ vô số người, cũng đã kí vô số hồ sơ, chỉ là mấy điều khoản này lại khiến ngực hắn nhảy lên từng hồi, tuy rằng biết sẽ không có vấn đề gì quá lớn, nhưng tay cầm bút của hắn đột nhiên có chút run rẩy.

Thật lâu sau, dưới sự thúc giục của y tá, hắn mới hạ bút kí một chữ "Gin".

Trong phòng bệnh, nguyên bản Rovka còn định tự chống đỡ mà kí tên, nhưng đợi đến khi y tá tiến vào, báo rằng Gin đã đến, cô đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.

Mặc kệ thời gian không chính xác lắm, nhưng ít nhất tại thời điểm cô cần hắn nhất, hắn cũng đã trở về.

Gin đứng ở cửa nghe được tiếng cười quen thuộc, hắn còn tưởng mình nghe lầm, nhưng điều này cũng chứng minh tình trạng của cô cũng không tệ lắm.

Tựa lưng vào tường, Gin nhắm mắt lại, mỗi phút mỗi giây trôi đi, ngay cả hắn cũng không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức hắn nhịn không được chuẩn bị đẩy cửa xông vào, liền nghe "cạch" một tiếng, bước chân hắn không khỏi ngừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa, liền thấy một bác sĩ ôm lấy một đứa bé cả người đầy máu bước ra, sau đó khẽ đánh vào mông đứa bé, nó liền "oa" một tiếng khóc lên.

Gin không nhìn rõ khuôn mặt của đứa bé kia, nhưng trong lòng như có một cảm xúc lạ đánh sâu vào tâm khảm, khiến hắn lần đầu tiên cảm thấy mê mang.

Đợi đến khi y tá ôm đứa bé tới trao cho hắn, Gin mới thật sự cảm nhận được sự tồn tại của sinh mệnh nhỏ bé này.

- Chúc mừng anh, vợ của anh đã sinh cho anh một cậu con trai khỏe mạnh._ Y tá nhìn khuôn mặt dần trở nên ôn nhu của Gin, trong lòng cũng lặng lẽ thở phào.

Đây là lần đầu tiên cô ta gặp một người đáng sợ như vậy, chỉ một ánh mắt đã khiến cho người ta cảm thấy như bị đông đá. Bất quá, nhìn bộ dáng hắn hẳn là một người yêu vợ thương con, chỉ là có chút mặt than, nhìn đáng sợ thôi.

.

Toàn thân Rovka rã rời, nhưng vì biết Gin đã trở về, cô cũng không cố chống đỡ nữa, mà thả lỏng để bản thân tùy ý chìm vào bóng tối.

Hôn mê nặng nề, đợi đến khi Rovka tỉnh lại, vừa động một thoáng liền cảm giác được thân thể đau đớn. Cô khẽ hừ một tiếng, chậm rãi mở mắt, ánh sáng đột ngột đâm vào mắt khiến cô phải nhắm mắt lại, đến khi thích ứng được, cô mới chú ý đến người đàn ông ngồi bên mép giường.

Nhìn đến khuôn mặt quen thuộc khiến cô không tự giác mà mỉm cười, nháy mắt nghiêng đầu, chú ý tới đứa nhỏ bên người, trong lòng Rovka chợt xuất hiện một tia cảm động.

- Con rất khỏe mạnh._ Gin thấy cô nhìn chằm chằm con trai, không khỏi lên tiếng.

Rovka nghe vậy tức khắc yên lòng, chỉ là bụng nhỏ truyền đến đau đớn như lửa đốt, làm cô lại nhíu mày.

Gin chú ý tới cô không khỏe, vươn tay đỡ cô nằm lại:

- Nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ ở lại đây cùng em.

- Thật sao? Anh không có nhiệm vụ?_ Rovka nghĩ đến những tin tức Okiya Subaru nói cho, có chút do dự hỏi.

- Không có._ Gin nghĩ đến mệnh lệnh tên Boss vừa đưa ra, cười lạnh.

Rovka nắm lấy tay Gin, khuôn mặt nhỏ khẽ cọ, đầy mặt hạnh phúc.

Lúc này cô không biết phải nói gì, có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng cũng không thể mở miệng. Mặc dù Gin đã quyết định đối nghịch với tổ chức, cô cũng không muốn hắn biết cô đã từng cắm một chân trong đó.

Có một số việc buộc phải tiến hành trong bóng tối, cũng có một số việc cần giữ bí mật.

Gin thấy Rovka mệt mỏi nhắm mắt, lại nhìn con trai đang ngủ ngon lành, ánh mắt hướng về phía cửa sổ, nhếch môi cười lạnh.

Thế lực của tổ chức đã bị thương nặng, kẻ bị hắn hoài nghi là Kir xuất lực không ít, thậm chí Bourbon còn liên tiếp có hành động mờ ám, nếu là trước đây, hắn khẳng định sẽ không bàng quan đứng nhìn, thậm chí còn đi trước một bước tiêu diệt hết. Nhưng bây giờ, hắn không chỉ để bọn họ phóng túng lộng hành, còn tùy ý cho người của FBI ngư ông đắc lợi*.

*muốn nói việc hai bên (hoặc 2 người) tranh giành xung đột nhau thì chỉ có lợi cho bên thứ ba (hoặc người thứ 3).

Đây gọi là "người không vì mình, trời tru đất diệt"*, tên Boss kia đã xuống tay trước, không nên trách hắn.

*Ý nói một người nếu như không biết vì bản thân mà mưu lợi, mưu quyền, mưu sắc... thì sẽ bị trời đất trách cứ, trừng phạt, sẽ thua thiệt so với người khác

...

Những ngày ở bệnh viện quá đỗi yên bình, khiến cho Rovka từng nghĩ lầm rằng, bọn họ chỉ là một nhà ba người bình thường, hạnh phúc lại êm ấm.

- Đại ca._ Khi Vodka đến đây, nhìn thấy đứa bé nằm trong lòng Rovka, tâm cũng có chút mềm mại.

Người như bọn họ có hôm nay không có ngày mai, hạnh phúc là một khái niệm gì đó rất xa vời, mà nay nhìn đến đại ca có thể có một mái nhà hoàn chỉnh, hắn đột nhiên cảm thấy một tia tiếc nuối sâu trong nội tâm kia cuối cùng cũng biến mất.

- Vodka, ngươi đến rồi._ Rovka nhìn thấy Vodka vẫn thật cao hứng, là người quen, Vodka chiếu cố cô không ít_ Muốn ôm nhóc một cái không?

- Có thể chứ?_ Vodka do dự nhìn về phía Gin, thấy hắn gật đầu, lúc này mới vươn tay tiếp nhận đứa bé.

So với Gin luôn xem con trai là đồ vật mà xách, động tác của Vodka tuy rằng không phải tiêu chuẩn, nhưng ít nhất vẫn ra dáng bế trẻ con.

Rovka oán tránh nhìn Gin, cười nói:

- Gin, anh cũng nên học theo Vodka đi, không thể cứ xách đi xách về như vậy được.

- Dong dài._ Gin híp mắt đáp về một câu, nhìn như khiển trách, nhưng không thể giấu được một mạt ôn nhu trong mắt hắn.

- Dong dài hay không anh cũng phải sửa, nếu không sau này không cho anh bế con nữa._ Rovka cũng không thèm để ý thái độ của Gin, rút cuộc tính tình của hắn vốn là như vậy, nếu hắn lúc nào cũng ôn nhu nói chuyện, cô ngược lại là không quen.

Đợi đến khi Rovka và con trai đều đã nghỉ ngơi, Gin cùng Vodka mới rời đi. Có một số việc cần tới thì sẽ tới, cần giải quyết thì phải giải quyết.