Lúc trước đã nói qua,Gin không phải là một nam nhân lãng mạn,chuyện hắn có thể làm nhiều nhất chỉ là nhớ rõ tặng cho Rovka một phần lễ vật mà cô thích.
Cũng may Rovka cũng không phải loại người mọi việc đều thích hướng tích cực,cô kì thật rất dễ dàng thỏa mãn.Có thể chính vì vậy,mặc dù đại bộ phận thời gian Gin không ở bên người cô,cô vẫn như cũ có thể bình yên tự tại mà vượt qua nhân sinh của chính mình.
Gặp phải Akai Shuichi vẫn chưa tạo thành bất tiện cho Rovka,cô xem ra,việc phản bội Gin là hoàn toàn không có khả năng,rút cuộc cô xuất hiện là vì đoạt chân tình của Gin,mà không phải là hùa theo chính nghĩa của nhân vật chính.
Cứu vớt nhân loại gì đó,quá mức vĩ đại,cô cảm thấy vẫn là để lại cho vai chính đi làm đi.
Tay của Rovka vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn,tốc độ nấu cơm rất chậm,cũng may Gin liền tính không hỗ trợ lại chưa bao giờ thúc giục,cho nên tuy rằng tốn chút thời gian,cô vẫn thuận lợi mà nấu ra đồ ăn.
- Trước tiên uống canh đã._Gin ngữ khí lãnh đạm,động tác trong tay lại hoàn toàn ngược lại.
- Canh này là vì anh mà nấu,có lợi với sức khỏe của anh đó._Rovka cười uống một ngụm.
Cô phí nhiều tâm tư như vậy chỉ để cùng hệ thống học làm thế nào để điều trị thân thể,thậm chí còn muốn che giấu vụ thiếu chút nữa bị bom nổ chết,nếu như vậy còn không thể đạt tới mục đích,cô hẳn là nên tìm một góc mà khóc đi.
Gin không nói gì,bất quá dựa vào hành động mà xem,hắn thật sự cảm kích,đại bộ phận đồ ăn trên bàn đều vào bụng hắn.
Ăn xong bữa tối,Rovka cũng không có thu dọn chén đũa,mà lôi kéo Gin cùng nhau xem TV.
Phim truyền hình trên TV thực cẩu huyết*,nam nữ chính vì một chút hiểu lầm nhỏ mà sinh tử biệt ly,tóm lại,giống như tạt một chậu máu chó vào mặt người xem,hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác mới mẻ.
Gin nhìn Rovka lười biếng nhưng cao ngạo như một con mèo Ba Tư,không khỏi cảm thấy thú vị.Ngón tay khẽ khàng xuyên qua tóc cô,mái tóc của cô thập phần mềm mại,hoàn toàn không giống tóc hắn vừa xơ lại vừa cứng.Có một khoảnh khắc như vậy,Gin mới hiểu được vì sao cô lại thích nghịch tóc mình như thế.
- Ngày mai có nhiệm vụ sao?_Rovka nhẹ giọng hỏi.
- Không có._Gin nhàn nhạt trả lời.
Rovka nghe vậy,bắt lấy tay hắn,hưng phấn nói:
- Gin,vậy anh dẫn em lên núi ngắm mặt trời mọc đi!
Nháy mắt cúi đầu,nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Rovka,Gin khẽ chọn mày:
- Rất muốn đi?
- Đúng vậy.Đại đa số thời gian anh không ở lại,em một người đi lại lại không có ý nghĩa gì,hiện tại anh có thời gian,vậy dẫn em đi đi!_Nắm tay hắn,Rovka không tự giác mà làm nũng.
Thời gian hai người ở chung không ngắn,mặc kệ có yêu hay không,cảm tình vẫn phải có,điều này có thể từ nhiều lần Gin vì Rovka mà phá lệ có thể nhìn ra được.
- Mong chờ như vậy?
- Đương nhiên._Rovka không chút do dự nói.
- Vậy đi.
...
Porsche màu đen phảng phất như lưu tinh**,giống như vẽ ra một vệt ánh sáng trong đêm tối,làm cho màn đêm trở nên sinh động lên.
Gin ngừng xe ở đỉnh núi,đèn trong xe cũng không bật,Rovka nằm trong lòng hắn,bên mũi phất qua hơi thở thanh lãnh và mùi thuốc lá độc hữu của hắn.Gin vùi đầu vào cổ cô,tinh tế gặm cắn,tay to sờ soạng nơi vòng eo mảnh khảnh của cô,đầu ngón tay cuối cùng dừng lại trên bụng nhỏ,bình thản,mềm mại lại ấm áp.
Rovka cũng không cự tuyệt hắn thân cận,lại cũng không nghĩ làm loại "hành động" yêu cầu cao độ kia ở địa phương này,nếu như Gin làm quá phận,cô liền lập tức chụp lấy tay hắn,đánh đến đỏ ửng.Gin thế nhưng không tức giận,ngược lại khóe môi khẽ nhếch,có vẻ tâm tình không tồi.
Đợi hồi lâu,Rovka chung quy vẫn là chống không nổi mà ngủ mất,đợi đến khi Gin phát hiện,cô không chỉ đã ngủ rồi,còn ngủ đến vô cùng thơm ngọt.Nhìn môi đỏ bừng của cô,ngón tay Gin khẽ vuốt vài cái,Rovka tựa hồ bị đánh thức,có chút không kiên nhẫn mà xua tay đuổi.Gin cười,sau đó gối lên đùi cô,nhắm mắt lại ngủ.
Khi ánh nắng buổi sớm từ trong tầng mây lộ ra,Rovka vừa lúc bị Gin đánh thức,ánh mặt trời xuyên qua cửa kính,chiếu lên khuôn mặt của bọn họ,mang theo nhè nhẹ ấm áp.
Rovka quay đầu nhìn về phía Gin,thấy ánh nắng dừng trên gò má của hắn,khiến cho khuôn mặt hắn trở nên mềm dịu không ít.Không biết có phải là do hình ảnh này quá mức tốt đẹp hay là do cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ,cô thế nhưng không tự giác mà đưa tay xoa mặt hắn.
Tướng mạo của Gin quá mức lãnh ngạnh,không tính đến ngũ quan tuấn lãng có nét,chỉ bằng khí tràng lạnh băng này của hắn,cũng khó trách không ai dám chủ động tiếp cận hắn.
Lúc này,bàn tay trắng nõn của Rovka làm loạn trên mặt Gin,hắn cũng không giận,thậm chí khi tay cô lướt qua môi,hắn đột nhiên há miệng,cắn ngón tay cô.
- Mau buông ra._Rovka không nghĩ tới hắn sẽ làm ra hành động như vậy,đỏ mặt,không dám nhìn thẳng.
Nháy mắt quay đầu,nhìn đến phía chân trời kia bị nắng hồng che kín,một vạt trời hoàng kim dường như khiến tâm tình càng thêm ấm áp.
Hồi lâu sau,Rovka sực tỉnh,thấy Gin chỉ một mực nhìn cô mà không phải thưởng thức cảnh sắc bên ngoài,không khỏi bật cười:
- Chuyến đi này không tệ lắm chứ?
Gin liếc mắt nhìn Rovka một cái,gật đầu:
- Ừ.
Khi Gin vòng tay ôm lấy cô,Rovka hơi hơi ngả người ra phía sau,làm khoảng cách giữa hai dường như không còn,cô lười biếng dựa vào ngực hắn,thanh âm lại lộ ra một tia quyến luyến:
- Gin,nếu anh có thể yêu em thì tốt rồi.
Đúng vậy!Đối mặt với một đoạn cảm tình như vậy,đôi khi,Rovka cũng không biết mình chỉ rung động thoáng qua hay thật ra vẫn là đã sớm yêu người đàn ông này.
Gin đích xác lãnh khốc tàn nhẫn,hắn có thể không chút do dự gϊếŧ người,lại chưa từng động tay với cô,trên cơ bản,khi hai người có mâu thuẫn,hắn đều không hé môi một lời.Chỉ là,phàm là nữ nhân đều nhỏ mọn,đều muốn xác nhận địa vị của mình trong lòng người yêu,Rovka cũng không ngoại lệ.
Gin nhìn cô lộ ra biểu tình có chút cô đơn,nghiêng người hôn cô.
Hắn không biết cái gì gọi là "yêu".
Nhưng trong lòng hắn rõ ràng,nữ nhân trước mắt này chỉ có thể thuộc về hắn,mặc kệ là còn sống hay đã chết,cô đều chỉ có thể ở bên cạnh hắn.
Đến cuối cùng,Rovka cũng không nhận được một đáp án chính xác,cô trong lòng tuy rằng thất vọng,lại cao hứng vì hắn có thể ở bên mình.Đôi khi,so với lễ vật quý báu,cô càng thích cách an tĩnh làm bạn như vậy.
Nhờ có Rovka chiếu cố,Gin rõ ràng có thể cảm nhận được thân thể biến hóa,tuy rằng hắn cũng không để ý thân thể của mình sẽ như thế nào,nhưng hành động của Rovka lại làm hắn cảm thấy ấm áp đầy lòng.
Nữ nhân ngốc này!
...
RENG...RENG...RENG...
Chuông điện thoại bỗng vang lên.Nghe được thanh âm chật vật của Vermouth,khóe môi Gin khẽ giơ lên tạo thành một độ cong đầy trào phúng.
- Đã biết.
Rovka nghe thấy động tĩnh,không khỏi nhô đầu ra từ phòng bếp:
- Có nhiệm vụ sao?
- Không tính là nhiệm vụ,ra ngoài một chuyến liền trở về.
- Vậy đi đường cẩn thận.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
*cẩu huyết: chỉ những truyện, những tình huống lặp đi lặp lại nhàm chán, không có gì mới mẻ.
**lưu tinh: sao băng