Mạc Phú Hành ngồi hàng ghế phía sau đưa tay vỗ vỗ lấy bả vai Sở Linh Dương: "Dương Dương!". cậu bạn trông rất vui vẻ.
Cô quay đầu lại nhìn thấy anh thì nở nụ một nụ cười khách sáo: "Chào cậu nhé!".
Một luồn sát khí cứ thoang thoảng đâu đây!
Đến giờ làm lễ, người dẫn chương trình là một cô giáo trẻ bước lên sân khấu.
Tất cả các học sinh trong hội trường đều vỗ tay nồng nhiệt.
Nói hết thảy rất nhiều vấn đề khác nhau thì cũng là tới giây phút Hứa Đông Hướng được xướng tên lên nhận thưởng.
Cô giáo trịnh trọng nói: "Và hôm nay trường chúng ta vừa có một bạn học sinh rất xuất sắc dành được giải nhất cuộc thi vật lý".
Cô giáo nở ra nụ cười hết sức hài lòng.
Sở Linh Dương nhìn Hướng Hướng: "Nhớ cười đấy".
Mọi người xôn xao bàn tán cả khán phòng.
Cô giáo đọc tên người có giải: "Chính là bạn Hứa Đông Hướng lớp 11C".
"Đã dành giải nhất".
Ai nấy cũng đều ngưỡng mộ đặc biệt là mấy nữ sinh.
Tiếng hò hét hết sức chói tai.
Sở Linh Dương ra hiệu ngón cái cho Hướng Hướng: "Cậu làm tốt lắm!".
Hướng Hướng nhìn cô rồi xoa đầu một cái như thể cho mọi người biết rằng mình đang thuộc về người con gái này.
Nhưng mà...chỗ này không thích hợp làm việc này tí nào cả!.
Mọi ánh mắt dường như đều rọi vào Sở Linh Dương.
Cô ngẩn đầu không chớp mắt nhìn anh chăm chăm đến khi Hứa Đông Hướng tiếng về sân khấu mới thôi.
Xung quanh náo nhiệt tiếng bàn tán:
"Này hai người họ có quan hệ gì vậy???".
"Một đôi sao???".
"Ôi ôi là Sở Linh Dương nữ thần âm nhạc phải không???".
"Nam thần của tôi ơi!".
Ánh đèn trên sân khâu chiếu rọi vào người Hứa Đông Hướng nhìn cứ như một loại hào quang cực đẹp mắt.
Đôi mắt sâu hút khiến người ta khó có thể rời mắt.
Anh nhận bằng khen tất thảy thì cúi đầu cảm ơn.
Cô giáo đi tới cạnh Hướng Hướng: "Không hổ danh là học sinh giỏi của trường ta".
"Vừa đẹp trai vừa học giỏi, không biết bạn học Hứa có muốn nhắn nhủ các bạn học làm sao để có được thành tích cao như em không???".
Hứa Đông Hướng tay bưng bê bận bịu với cái bằng khen to dùng và bó bông khó mà cầm được mic.
Cô giáo cười mỉm đưa mic lại gần anh.
Cả hội trường trở nên im lặng.
Hứa Đông Hướng phát biểu: "Xin chào quý thầy cô giáo...và tất cả các bạn học". Anh có chút căng thẳng.
Bên dưới Sở Linh Dương thấy anh cất tiếng liền ra hiệu cỗ vũ anh.
Anh nói tiếp: "Tôi không có kinh nghiệm gì để chia sẻ cả ngoài việc tôi rãnh rỗi thì giải đề học bài vậy thôi".
Quả không hổ danh là nam thân thở thôi cũng học giỏi!.
Nhiều bạn nữ bên dưới không ngừng hò hét ngưỡng mộ.
Sở Linh Dương nhìn thấy cũng có chút gì đó khó chịu.
Cả hội trường đều vỗ tay không ngừng để chúc mừng cậu.
Đến khi về lại chỗ ngồi, Hướng Hướng đứa bó bông trên tay cho Dương Dương, anh nhỏ giọng nói: "Phần này là quà cho cậu vì đã đợi tớ".
Vài người xung quanh cũng vô cùng hóng chuyện mà đưa mắt thị giác để quan sát.
Tiêu Đàm và Quách Thị Trang ngồi kế bên cũng không khỏi trêu chọc.
"Hôm đó hai đứa mình cũng đội tuyết đến cỗ vũ người ta vậy mà chả nhận được món quà nào cả". Quách Đường nói giọng tinh nghịch.
Tiêu Đàm cũng nhanh chống gật đầu hùa theo.
Sở Linh Dương lúc này đầu ong ong khó mà giữ bình tĩnh được rồi.
Bây giờ người gây sự chú ý không phải là Hứa Đông Hướng nữa mà là Sở Linh Dương!
Dương Dương cầm bó bông lòng không khỏi nhảy nhót, cô quay sang nói vào tai anh: "Nhưng cái này là của cậu mà".
Hướng Hướng thong thả nói "Của mình cũng là của cậu!"...
Đâu đó có vài đôi mắt ganh ghét cũng đang nhắm vào Dương Dương.
Phía xa xa, cô nữ xinh trông xinh đẹp mặt biến sắc chanh chua mà chửi thầm một câu:
"Khốn kiếp".
Sau vài phút hơn buỗi lễ cũng đã kết thúc.
Mọi người đều tản về lớp và bắt đầu tập trung vào tiết học như mọi khi.
Hôm nay ở lớp 11C tiết đầu tiên là tiết của cô chủ nhiệm.
Để ăn mừng lớp có bạn đạt thành tích cao cô giáo đã cùng mọi người chúc mừng Hứa Đông Hướng tiếp một lần nữa.
Chiêu Thẩm lôi cái máy chụp cảnh phim của mình ra, hô lớn: "Nào nào, chúng ta phải lưu lại khoảng khắc này thôi".
Cả lớp nghe thấy thì bắt đầu nhộn nhịp háo hức đẩy đẩy Hứa Đông Hướng đứng vào chính giữa.
Trên bục giảng là các bạn nam, bên dưới là các bạn nữ.
Hướng Hướng kéo Dương Dương đứng bên tay trái mình còn cô giáo thì đứng bên cạnh còn lại.
Tách một tiếng, một bức ảnh thanh xuân đang hiện trên màn hìng máy ảnh.
Mộ Chân Quý nhân lúc Hướng Hướng không để ý thì đi tới bên cạnh anh: "Chúc mừng cậu nhé".
Hướng Hướng gật đầu lấy lệ xong đi về lại chỗ ngồi của bản thân.
Nói trắng ra là anh không thích Mộ Chân Quý một tí nào, cô bạn chẳng giống Sở Linh Dương của anh một chút nào cả.
Đúng là như vậy, trong mắt Hứa Đông Hướng, Dương Dương là người rất rất đặc biệt và quan trọng.
Sở Linh Dương là người thích quan sát xung quanh, cô thấy rõ Mộ Chân Quý đang có ý tiếp cận Hướng Hướng.
Cô biết chứ, chắc là Mộ Chân Quý vì thích cậu ấy mà mới chuyển đến đây.
Ở trường cũng không phải không ai thích Hướng Hướng mà là rất nhiều người để ý đến anh.
Nữ sinh học giỏi có, đẹp gái có, tài năng có, nhanh nhẹn thông minh cũng có luôn.
Tiếc là Hứa Đông Hướng không chấp nhận người ta.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, người thích Hứa Đông Hướng nhiều đến như vậy, vậy Sở Linh Dương tôi chắc chỉ là một ngọn cỏ bình thường có khi cậu ấy thân thiết với tôi chắc cũng chỉ vì cậu ấy nghĩ tôi luôn đối xử tốt với cậu ấy.
Thật khó đoán lòng người mà...
..."Nhật ký của Dương Dương"...
"Đợi ngày tốt nghiệp tôi sẽ nói mình thích cậu ấy, Sở Linh Dương thích Hứa Đông Hướng"...