Chương 27: Xem phim

Tại sân vận động tiếng hò hét cổ vũ nhộn nhịp xung quanh không ngừng tăng thêm không khí nhiệt huyết của lứa trẻ thiếu niên.

Mỗi đội sáu, bảy người thi nhau chuyền quả bóng từ người này qua người khác một cách thuần thục.

Tiêu Đàm khéo léo chuyền bóng sang cho Hứa Đông Hướng, một cú đập bóng chuẩn sác của Hướng Hướng khiến đội bạn không thể kịp trở tay.

Bên ngoài là tiếng thét vô cùng thất thanh từ những cô gái.

Tiếng còi hết giờ vang lên, kết quả là đội Tiêu Đàm thắng tỉ số chỉ nhỉnh hơn đội bạn hai điểm

Ai cũng đều mệt rũ cả người, mồ hôi rơi lã chã, hơi thở vô cùng nhanh.

Hứa Đông Hướng khom người hai tay chống xuống đầu gối để lấy lại tinh thần.

Tiêu Đàm xa xa đi tới gần Hướng Hướng, nói lớn: "Đông Hướng! nước".

Anh bạn ném chai nước về Hướng Hướng, tay chân vô cùng nhanh nhẹn cậu bắt lấy kịp thời nhanh chóng vặn nắp chai rồi hớp một hơi đã hơn nửa chai.

Dưới cái nắng buổi ban chiều ấp áp làm sao, Hứa Đông Hướng bóng người cao lớn nhưng cũng phải chịu thua với vẻ rộng lớn của đất trời.

Ánh nắng chiếu vào người thiếu niên như toát ra một loại khung cảnh mĩ miều.

Hướng Hướng chậm rãi đi từ chỗ sân vận về hướng cổng ra về, anh nhìn Tiêu Đàm một cái xong gọi vọng lên: "Cậu cùng về chung chứ".

Tiêu Đàm gật gật đầu chạy lại nhưng vừa mới đứng song song với anh thì phía sau lại có tiếng gọi: "Bạn học Hứa!".

Hướng Hướng không quay đầu lại bởi anh biết giọng nói đó là của ai.

Tiêu Đàm ghé sát đầu vào hỏi: "Cậu không định đáp lời sao???".

"Về!." Anh nói dứt khoát rõ ràng.

Phía sau cô gái chạy nhanh chân lại đi tới trước mặt của hai người, cô gái cười mỉm đưa chai nước ra trước mặt Hướng Hướng:

"Cho cậu"

"Tôi uống rồi!". Hướng Hướng đi lướt qua.

Mộ Chân Quý lại chạy theo sau và cố gắng nói điều gì đó: "Cậu...cậu nhận được quà của mình chưa???".

"Quà???." Tô Thúc Đông hỏi ngược lại.

"Là quà mình đã gửi cho Sở Linh Dương nhờ cậu ấy đưa cho cậu".

Lúc này Hứa Đông Hướng đứng khựng lại, anh dường như hiểu ra điều gì đó rồi trả lời một cách thẳng thắn: "Vào học tôi trả lại cho cậu!".

Nói rồi hai người con trai lướt đi nhanh bỏ lại cô gái đứng một mình giữa sân bóng.

Mộ Chân Quý tay túm thành nắm đắm mà dập chân tức giận.

Cô bạn vì anh mà cầu xin bố mẹ chuyển trường cho mình chỉ để được học cùng anh vậy mà chưa có lần nào Hứa Đông Hướng nói chuyện với cô một cách đàng hoàng.

Lúc hai người còn ở trường cũ, giáo viên từng muốn đối chỗ cho Mộ Chân Quý ngồi gần bạn lớp phó học tập nhưng cô không đồng ý vậy mà Hứa Đông Hướng cũng chẳng níu kéo hay ôm cặp không cho cô đi như Sở Linh Dương.

Quả thực anh có ý gì đó với Dương Dương!.

Ra tới chỗ giữ xe. Tiêu Đàm với Hứa Đông Hướng mỗi người một chiếc mà đạp xe.

Đi được một đoạn bỏ xa sân vận động, cả hai dừng xe đạp lại chào nhau một tiếng rồi tách ra mạnh ai về nhà người nấy.

Trên người về, anh lướt qua một cửa hàng nhỏ có bán đủ loại kẹo.

Mặc dù Hướng Hướng biết bánh kẹo dịp tết ăn không hết nhưng anh vẫn tấp lại vào mua vài viên kẹo là loại mới nhất vừa nhập hàng về cho Dương Dương.

Tới dưới tiểu khu, Hứa Đông Hướng khóa xe đạp lại rồi đi vào nhà.

Cậu dừng lại trước cửa nhà Tiêu Phúc gõ gõ mấy cái.

Bên trong nghe thấy liền nói vọng ra: "Đợi một lát ạ".

Sở Linh Dương mở cửa ra nhìn thấy anh thì lập tức hỏi: "Sao vậy???".

"Cậu đi đâu mà cả người toàn mồ hôi mồ kê vậy???".

"Mình mới đi đánh bóng về!".

Anh chìa lòng bàn tay ra bên trong có vài viên kẹo màu tím nhạt họa tiết cực kì đáng yêu: "Cho cậu".

Cô nhìn ngắm nghía nhận lấy rồi mới đáp lời trong ý còn có chút trách mắng: "Kẹo tết ăn không hết cậu lại mua thêm cho mình".

"Cậu dư tiền sao???".

"Ừm!."

"Cậu không định cảm ơn mình sao???". Anh nói như thể là mình làm việc có ơn.

"Vâng vâng cảm ơn cậu". Dương Dương miễn cưỡng mà cảm ơn

"Mau về tắm rửa đi".

"Tối đi xem phim chứ???". Anh hỏi.

"Mời mình sao". Cô chỉ ngón tay vào người mình.

"Chẳng lẽ mình mời không khí???".

"Hả, à...vậy thì tối nhé!". Cô ngập ngừng có chút bối rối.

Xong xuôi thì Hướng Hướng đi lên nhà, anh còn vừa đi vừa cười mím môi biểu thị cho sự đang hạnh phúc.

Phía này ở trong phòng, cô nàng chọn đi chọn lại không biết nên mặc cái gì cho đẹp.

Cuối cùng lại chọn một chiếc áo màu trắng vải đũi kiểu dáng có chút bồng bềnh tay áo dài tới khủy tay mặc kèm với một chiến quần jeans ống đứng.

Nhìn trông vô cùng dễ thương.

Cô nàng nhìn ngắm một hồi ánh mắt hiện rõ sự ưng ý.

Cô từ từ bước vào nhà tắm...

"..."

Đến khoảng gần bảy giờ, Hứa Đông Hướng gõ cửa nói vọng vào: "Cậu xong chưa!".

Sở Linh Dương bên trong nhanh chống chau chuốt bản thân xong đi lại mang giày, nói vọng ra: "Chờ tớ một chút".

Đợi vài chục giây sau cô mở toang cửa ra chủ động xoay một vòng: "Đẹp chứ???".

Hướng Hướng vì hành động này làm cho mê mẩn, anh lúng túng trả lời: "Đẹp...đẹp!".

Cả hai xuất phát, trên đường đi ra trạm xe buýt anh không ngừng nhìn lén cô, thật sự quá dễ thương rồi!

Xe buýt vừa hay cũng tới, cả hai lên xe rồi im lặng ngồi ngắm cảnh đường phố.

Xe chạy boong boong trên đường phố tấp nập lướt qua các tòa nhà cao lớn rồi lại dừng ở ngay một khu trung tâm rộng lớn.

Hai người bước xuống xe, nhanh nhẹn đi vào bên trong trung tâm.

Mọi thứ ở đây dường như khá đắt đỏ.

Vào bên trong Sở Linh Dương đã lóe mắt sáng lên vì sự sang trọng của nó.

Cô quay sang hỏi Hướng Hướng: "Sao cậu lại biết chỗ này???".

"Lúc mới chuyển đến mình có theo bố mẹ đến đây sắm nội thất". Anh đặt tay lên đầu cô rồi chậm rãi bước đi thong thả.

Cả hai vào trong thang máy đi lên tầng ba cũng là tầng có rạp chiếu phim.

Tới nơi, ở đây vô cùng đông đúc buộc lòng hai người phải xếp hàng chờ ở trước quầy bán vé.

Hứa Đông Hướng vừa xuất hiện đã thu hút nhiều ánh mắt dòm ngó.

Phải gọi Hướng Hướng đẹp như thế nào mới đúng đây???

Dương Dương đứng trước mặt anh mà lòng cảm thấy ngứa ngáy.

Cả hai đợi một lúc lâu mới tới lượt, anh nghe theo cô chọn bộ phim về siêu anh hùng và vũ trụ không gian.

Nhận vé xong, cả hai đi vào phòng chiếu tìm hàng ghế của mình rồi ngồi xuống.

Sở Linh Dương có mua bắp và nước ngọt kèm theo.

Cô ngồi bỏ bắp vào miệng một cách ngon lành đợi đến khi phim chiếu.

Trong phòng chiếu chỉ có ánh sáng từ màn hình hắt ra vì vậy những hàng ghế phía sau cùng thì rất tối may sao cả hai vẫn chọn được hai ghế hàng ở giữa.

Bộ phim đang chiếu trên màn hình vô cùng hấp dẫn và rùng mình vì những cảnh đánh nhau.

Coi đến phân cảnh đánh nhau lên bờ xuống ruộng máu me gớm ghiếc khiến Dương Dương vô cùng sợ.

Cô không sợ trời không sợ đất lại đi sợ máu!.

Hứa Đông Hướng ngồi bên cạnh nhìn thấy thì cố tình để tay lên thành ghế.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô.

Dương Dương cảm nhận được bàn tay ấm nóng đang nắm chặt lấy tay mình thì vô cùng rung cảm phức tạp.

Nhưng trên màn hình thì vô cùng ghê rợn, Dương Dương theo bản năng mà dùng sức nắm chặt tay anh nhắm mắt lại.

Hướng Hướng nhìn thấy thì mím môi mỏng mà cười, anh dùng tay che lại mắt cho cô: "Bà cụ non nhát gan!".

Cô không thèm gây hứng với anh chỉ dùng tay bấu vào lòng bàn tay anh một cái..

Cả hai cứ như vậy mà vô thức quên mất hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau từ giữa phim đến cuối phim.