Chương 7

"Thất Thất!!"

"Thất nha đầu, ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, ngươi có biết rằng làm như vậy là đã tự cắt đứt mọi đường lui của mình không."

Đào Thất Thất vỗ nhẹ mu bàn tay của Đào Thất Nương, trả lời: "Thôn trưởng thúc thúc, ta không phải hành động thiếu suy nghĩ, từ nay về sau ta không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Đào gia nữa, không có đường lui, vậy thì ta sẽ cùng mẹ cố gắng tiến về phía trước."

Đào Thất Thất cô không cần đường lui, ơn dưỡng dục, cô có thể không so đo những tổn thương mà Đào gia đã gây ra cho mình trước đây, nhưng tuyệt đối sẽ không cho họ cơ hội tiếp tục làm hại cô, trói buộc cô bằng đạo đức.

Sau khi đoạn tuyệt quan hệ, họ sẽ hoàn toàn không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Mà tương lai cô thành công hay thất bại cũng không liên quan đến Đào gia.

Nhìn ánh mắt kiên định của Đào Thất Thất, nhưng đành chịu vì nam nhân Đào gia đông đúc, ở trong thôn Đào Gia cũng là đại gia đình, huống hồ Đào gia còn có một tú tài, tú tài được huyện lệnh rất ưu ái, Mã thôn trưởng cũng không tiện ra mặt giúp Đào Thất Thất.

Cuối cùng đành phải gật đầu, nhìn Đào lão tứ và Đào thị hỏi: "Nếu đã như vậy, các người có đồng ý không?"

"Đồng ý." Đào lão tứ và Đào thị đồng thanh trả lời không chút do dự.

Sau đó, họ ký giấy hòa ly và giấy đoạn tuyệt quan hệ dưới sự chứng kiến của Mã thôn trưởng và dân làng.

Thấy Đào thị vẫn không có ý định đi lấy lương thực, hàng xóm Trương nãi bên cạnh vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Đào thị, đừng quên lương thực đã hứa cho."

Đào thị thấy mình chơi xấu không thành, thì liếc Trương nãi một cái sau đó liền đi vào bếp.



Lúc đi ra, trên tay đã cầm thêm một cái bát vỡ, trong bát đựng một bát gạo lứt.

Rồi hung dữ ném cho Đào Thất Nương.

May mà Đào Thất Nương phản ứng nhanh, lập tức xé áo mình ra để hứng lấy bát lương thực cứu mạng này.

Để không muốn rắc rối thêm, lãng phí thời gian, Đào Thất Thất và Đào Thất Nương đơn giản thu dọn một số đồ đạc của mình, rồi rời khỏi Đào Gia thôn.

"Thất nha đầu, Thất nha đầu!"

Đào Thất Thất thấy có người gọi mình, vừa quay đầu nhìn lại thì ra là Trương nãi đã giúp mình lúc nãy, ngoài ra còn có ba đại thẩm nữa, trong đó có một người là vợ của thôn trưởng.

"Mọi người đến đây làm gì vậy."

"Nha đầu ngốc này, ngày thường bị bắt nạt cũng không nói, nếu hôm nay không ầm ĩ lên thì chúng ta còn không biết những chuyện này, bây giờ nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, sau này hai mẹ con các người sống tốt là được, biết chưa."

Nói đến đây, Trương nãi nghẹn ngào, những lời tiếp theo không thể nói ra được nữa, mọi thứ đều không cần nói ra, bà chỉ đưa lương thực trong tay cho Đào Thất Nương rồi quay đầu bỏ đi.

Ba người còn lại cũng không biết nói gì cho phải, bọn họ đưa cho Đào Thất Nương và Đào Thất Thất thùng nước tre, bát đũa, tiền đồng.

"Đại thẩm, cảm ơn các thẩm. Nếu Đào Thất Thất ta còn sống mà gặp lại mọi người, nhất định, nhất định sẽ không quên ơn của mọi người."

"Nha đầu ngốc, nói bậy bạ gì vậy, sau này chắc chắn còn gặp lại. Chỉ tiếc là, thôi, không nói nữa, nhân trời còn sớm, các người mau lên đường đi, sau này chăm sóc tốt cho mẹ ngươi, biết chưa?" Vợ thôn trưởng nghẹn ngào nói xong, sau đó liền cùng hai người kia quay về thôn.