Chương 37

Đào Thất Thất: "Đưa hắn lên xe ngựa!!"

Một lát sau, Đào Thất Thất cũng lên xe ngựa, rồi lại nói: "Lúc ta chữa thương cho người khác không muốn có người làm phiền, cho nên lát nữa nếu không được phép của ta thì không được vào."

Hộ vệ đáp: "Vâng."

Ngay sau đó, Đào Thất Thất kéo rèm xe bắt đầu chữa thương cho nam nhân kia.

Cởi bỏ quần áo trên người, kiểm tra vết thương, dùng nước suối rửa sạch, bôi thuốc tiêu viêm cầm máu, băng bó, rồi mặc lại quần áo. Động tác nhanh nhẹn, một mạch hoàn thành.

Tất nhiên cuối cùng Đào Thất Thất lại cho nam nhân uống không ít nước ở linh tuyền.

Như vậy ít nhất cũng có thể bảo đảm thêm một phần, dù sao trên người có nhiều vết thương như vậy, mất máu quá nhiều, linh tuyền ít nhiều cũng có thể giúp hắn hồi phục một chút.

"Được rồi, lần này hẳn là không sao nữa, về đến Phong Xuyên nếu không yên tâm thì hãy tìm đại phu xem thêm."

Đào Thất Thất nói xong, nhảy xuống xe ngựa chuẩn bị rời đi.

Lúc này, phu nhân lại gọi cô lại, "Công tử chờ đã! Hôm nay đa tạ công tử cứu giúp, cái này, chút ít tâm ý, mong công tử đừng chê."

Nhìn tờ ngân phiếu trên tay phu nhân đưa tới, Đào Thất Thất suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Nếu ta nhận lấy tờ ngân phiếu này, trong lòng phu nhân có thể thoải mái hơn, vậy được, ta nhận."

Nhận lấy tờ ngân phiếu, Đào Thất Thất thực sự không ngoảnh đầu lại mà rời đi.

Tìm một nơi không có người, cô chớp mắt vào không gian, thay y phục dạ hành ra, vừa ra ngoài thì đã về đến khu rừng nhỏ.

Lúc này trong khu rừng nhỏ, những người tị nạn khác đã chạy mất dạng từ lâu, chỉ có Triệu Tùng dẫn theo Đào Thất Nương vẫn đang ở nguyên chỗ cũ chờ Đào Thất Thất.



Khi họ nhìn thấy bóng dáng Đào Thất Thất, trái tim treo lơ lửng mới được buông xuống.

Đào Thất Nương vẫn như trước, trước tiên là xoay Đào Thất Thất một vòng kiểm tra không có chuyện gì mới mở miệng nói: "Nghe âm thanh thì không phải đã kết thúc từ lâu rồi sao? Sao giờ mới về?"

"Mẹ đừng lo, con không phải là cứu được người rồi phát hiện người ta bị thương, tiện tay chẩn đoán một chút, kiếm chút tiền nhỏ sao."

"Nha đầu này, lúc nào rồi mà..."

Còn chưa đợi Đào Thất Nương nói hết lời giáo huấn, Đào Thất Thất vội vàng làm nũng nói: "Được rồi, mẹ, nhân lúc này không có ai, chúng ta mau lấy thịt thỏ ra ăn đi. Vì chuyện này mà chúng ta còn chưa ăn cơm, giờ con đói đến mức bụng dán vò lưng rồi.”

Nghe con gái nói đói, Đào Thất Nương còn nỡ lòng nào tiếp tục giáo huấn nữa, vội vàng bảo Phương Ngọc bê bữa tối từ trong xe ngựa ra, mấy người cũng không quan tâm đến nóng lạnh, dù sao thời tiết này ăn vừa vặn.

Xung quanh không còn người ngoài, mấy người trong khu rừng nhỏ ăn uống no nê, cũng không cần phải cẩn thận, giấu giếm.

Ăn no uống đủ, để lại một nửa ngày mai ăn, mọi người dọn dẹp rồi đều đi vào mộng đẹp.

Chỉ có Đào Thất Thất trước khi đi vào mộng đẹp thì thần thức lại vào không gian một chuyến.

Vừa rồi cô có được một chiếc chìa khóa, lại có thể mở hộp kín.

Ổ khóa rơi xuống, cửa tủ mở ra, đập vào mắt là ba viên thuốc.

Trong tủ còn có một tờ hướng dẫn: Thuốc giải độc kỳ hiệu, có thể giải mọi loại độc kỳ lạ trên đời.

"Hoàn hảo, lại được một bảo bối."

Tâm trạng Đào Thất Thất rất tốt, ngồi thiền trong không gian nửa canh giờ mới ra khỏi không gian chính thức đi hẹn hò với Chu Công.