Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dịu Dàng Yêu Em

Chương 7: Chị phải nhớ tên của tôi là mộc duệ thần

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặt Ngải Ái ửng hồng, tức giận quát:

“Lương tâm em để ở đâu hả? Là chị cứu em đấy. Nghe rõ chưa? Tên của em chị cần gì phải biết. Nói chuyện với ân nhân thế à? Không biết người nhà em có dạy dỗ em không nữa?”

“Ha ha ha.” Cậu nhóc bật cười.

Ánh mặt thâm trầm của cậu như có thể nhìn xuyên thấu qua người cô.

Trước mắt cậu, cô thấy mình giống như tờ giấy trắng trong suốt mỏng manh.

“Không chịu hỏi tên tôi.” Thằng nhóc lạnh nhạt nói. “Nên chị không có tư cách gì để nổi nóng với tôi.”

“Em…” Mặt Ngải Ái càng đỏ hơn.

“Do chị không muốn có bất kỳ quan hệ gì với tôi nên không cần xấu hổ đâu.” Mộc Duệ Thần thản nhiên bước đi. “Chị đi đi, tôi không cần chị thương hại.”Mặc Ngải Ái đỏ ửng. Thằng nhóc này nói đúng. Cô đang xấu hổ. Cô chỉ là một người bình thường hiền lành, với thằng nhóc đầu gấu du côn bị đâm chém máu me, có lẽ tốt hơn hết không nên quá thân thiết. Chính vì điều đó nên cô đã không hỏi tên thằng nhóc.Nhưng ánh mắt của thằng nhóc nhìn cô lúc nãy như cây châm đâm vào lòng tự trọng của cô.

Ngải Ái bước nhanh theo, đi song song với thằng nhóc.

“Này!”

“Sao nào?”. Thằng nhóc quay sang liếc cô một cái.

Thấy cô không nói gì, cậu hừ một tiếng rồi đi nhanh hơn, không ngoái đầu lại.

Ngải Ái theo sát bước chân của cậu ta, cắn môi ngập ngừng, nửa muốn hỏi, nửa lại thôi.

Quen biết với đầu gấu giang hồ cô sợ lắm. Cuộc sống của cô sẽ gặp rắc rối, trong khi cô muốn sống một cuộc sống bình yên.

Thằng nhóc đột ngột dừng lại, nhìn cô cười.

“Tên tôi không phải là “Này!” Nụ cười của cậu nhóc như tỏa nắng. “Chị phải nhớ. Tên tôi là Mộc Duệ Thần.”

Giọng nói vang vang bên tai. Cô dừng bước chân, đứng im ru.

Thằng nhóc con này, mới tí tuổi đầu… Chị không dạy em không được.

“Mộc Duệ Thần, em năm nay nhiêu tuổi rồi?”. Ngải Ái hỏi.

“Mộc Duệ Thần hừ một tiếng, không trả lời.

Ngải Ái kiễng chân dòm lên phiếu khám bệnh trên tay thằng nhóc, quẹt mũi.

“À, 13 tuổi.”

“Im!”. Mộc Duệ Thần quay người, mặt tối sầm lại. “Không phải!”.

Không phải? Sao lại không phải nhỉ?

Ngải Ái đi một vòng tròn nhìn nhìn ngó ngó, mới nhận ra thằng nhóc này nói không phải cũng có lý.

Cô với cậu ta bằng nhau, có khi cậu nhóc còn cao hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »