“Không có chi! Tập thể dục thôi mà”. Chu Thế Dương nhìn cô. “Tớ có thắc mắc không biết bên trong là thứ gì quan trọng đến vậy, tại sao Tiểu Y cứ giục tớ phải mang tới cho cậu”.
Ngải Ái lắc đầu rồi mở túi ra.
Nháy mắt, cả người cô từ trên đầu đổ xuống đỏ bừng như bị lửa thiêu.
Đây là một bộ nội y màu đen đính ren.
Cô ngẩng đầu cứng họng không biết nói gì.
Cô nhìn thấy mặt Chu Thế Dương cũng đỏ lên. Cậu ta cũng nhìn thấy rồi.
Cậu lui về phía sau mấy bước:
“Ngày mai… ngày mai… muốn dùng… Tớ…tớ…”
Ngải Ái xấu hổ cầm túi chạy đi:
“Tớ về nhà trước đây. Tạm biệt cậu. Gặp lại sau nhé!”
Cô bực mình, hối hận không thôi.
Ngày mai là cuối tuần, chỉ muốn đi chơi vui vẻ thôi, vậy mà lại nói thứ quan trọng mà cô muốn dùng…
Cô bị Thang Tiểu Y làm cho mất mặt… Trời ơi! Cô rất muốn nổi cáu.
Di động phát nhạc. Là hình chú thỏ ngạo nghễ.
Ngải Ái cầm lên nghe, gào lên:
“Thang Tiểu Y. Tớ và lớp trưởng rất trong sáng. Cậu dưng không lại đi đưa đồ lót sếch xì làm gì. Thang Thang đáng chết, cậu làm mất hình tượng của tớ. Hu hu. Nếu cậu ấy ghét tớ thì tớ phải làm sao đây. Tớ nhất định sẽ không để cho cậu được yên thân. Cả đời này tớ sẽ không để cho cậu được yên”.
Đầu dây bên kia im lặng, không có tiếng trả lời.
“Này, cậu nói gì đi chứ!”. Ngải Ái thấy l*иg ngực mình nóng bừng bừng.
“Bây giờ… Về nhà ngay!”.
Giọng nói lạnh băng, nam tính vô cùng quen thuộc.
Lạnh lùng xen lẫn tức giận… Cả người cô như bị dội một gáo nước lạnh.
Đúng là Mộc Duệ Thần rồi!