“Cậu nói gì mà thằng nhóc không cho hả. Rõ ràng cậu ngược đãi thằng nhóc thì có. Này Tiểu Ái, cậu chăm sóc nó tốt vào, đừng để người khác phải thương tiếc thế này”. Thang Tiểu Y liếc mắt nhìn Ngải Ái. “Cậu có thể tự đi ra ngoài mà, việc gì phải nhờ tớ giúp. Cậu thật là… cậu khiến tớ chẳng hiểu nổi cậu nữa”.
Ngải Ái không muốn giải thích với cô bạn, cũng bởi vì cô lười giải thích.
Hai người đi tới đầu đường, Ngải Ái quay lại mỉm cười:
“Thang Thang, cảm ơn cậu đã giúp tớ đi ra ngoài. Giờ tớ đi làm đây. Bye!”
“Cậu bị sao thế? Sắc mặt cậu kém lắm”. Thang Tiểu Y kinh ngạc nói. “Hay tớ đưa cậu đi gặp bác sĩ nhé. Cậu không khỏe ở đâu?”
“Tớ không sao!”. Cô cười cười, quay người đi thẳng.
“Hôm nay cậu làm ở đâu? Mấy giờ thì xong?”. Thang Tiểu Y gọi với đằng sau.
“Quán cà phê, 6h xong!”.
Ngải Ái quay đầu nhìn Thang Tiểu Y cười nụ cười khó hiểu.
Mà nụ cười đó Ngải Ái nghĩ mãi vẫn không ra là cô nàng đang ám chỉ điều gì.
Làm việc cho đến lúc hoàng hôn buông xuống, Ngải Ái đi ra cửa và rốt cuộc thì cô cũng đã hiểu nụ cười của Thang Tiểu Y.
Ánh chiều tà bao phủ khắp phố xá, dưới tán cây trước quán cà phê, Chu Thế Dương đang đứng đợi đằng trước, bóng người cậu thật dài dưới nền xi măng, gương mặt rạng rỡ dưới ánh hoàng hôn tươi cười như ánh nắng mùa đông.
Lòng Ngải Ái rung rinh:
“Lớp trưởng…”
Cậu giơ tay lên chào cô, nụ cười ôn hòa điểm trên môi:
“Tiểu Ái!”
“Sao cậu…”. Cô giật mình, vội vàng chạy tới trước mặt cậu. “Sao cậu lại ở đây?”
“Tiểu Y nhờ tớ đưa thứ này cho cậu nên tớ mới tới đây”. Cậu giơ một chiếc túi giấy lên. “Cô ấy nói trong này có một thứ rất quan trọng ngay mai nhất định phải sử dụng cứ gọi điện thoại giục tớ đem tới cho cậu”.
Ngải Ái cười gượng cầm lấy cái túi:
“Cảm ơn cậu!”