“Cậu.. lại… lại…”.
Ngải Ái đỏ bừng mặt cúi thấp đầu, tim nhảy dựng lên.
Cô không dám ngẩng đầu lên nhưng có thể cảm nhận được hơi thở của Mộc Duệ Thần đang phả vào mặt mình, nóng bừng như lửa.
Đứng gần sát Mộc Duệ Thần như thế này, một luồng không khí nguy hiểm xuất hiện khiến người ta không kịp tránh né, không kịp trốn đi.
“Trả lời câu hỏi của tôi!”.
Một tay của cậu nắm lấy cằm cô, từ từ nâng lên:
“Chị còn khóc nữa… Tôi sẽ lại hôn chị đấy!”.
“Mộc Duệ Thần, cậu rõ ràng vẫn còn là trẻ con, sao có thể như vậy. Đồ trứng thối!”. Ngải Ái đột ngột ngẩng đầu lên, bật khóc tức tưởi. “Cậu làm ra chuyện trứng thối như vậy mà sao vẫn có thể bình tĩnh được hả. Nụ hôn đầu tiên của tôi, rồi nụ hôn thứ hai, thứ ba… đều bị cậu cưỡng đoạt cả rồi. Huuu”.
Mắt Mộc Duệ Thần hiện lên tia kinh ngạc sau đó liền đổi thành ý cười.
“Chuyện đó đối với chị quan trọng đến thế sao?”. Cậu buông cô ra. “Chỉ là tình cảm của mẹ con thôi mà!”.
“Cậu được giáo dục đần độn thế đấy! Lật ngược lẽ phải, nói năng hồ đồ!”.
Ngải Ái giận dữ vươn tay đẩy cậu ra:
“Đây là điều bình thường nhất! Bình thường cậu hiểu không?”
[Cô em nói gì tui không hiểu luôn. Chị tác giả ơi, em không hiểu chị ơi].
Cậu ngả người vào cửa, hai tay liền đưa lên ôm ngực, mặt trắng bệch:
“Á, cậu không sao chứ?”. Cô hoảng hốt nắm lấy tay Mộc Duệ Thần. “Tôi… tôi không cố ý… Chỉ do tôi giận quá thôi… Xin lỗi, rất rất xin lỗi. Vết thương của cậu sao rồi?”
“Ừ!”. Mộc Duệ Thần ôm ngực không nói gì, chỉ gật đầu một cái.
“Cậu… cậu vẫn nên ở lại đi!”. Ngải Ái mở miệng nói. Lời vừa nói ra cũng khiến cô giật nảy mình. “Cậu bị thương, giờ là nửa đêm, cậu ra ngoài biết ở đâu. Thôi… Cậu cứ ở đây đi. Chờ khi nào vết thương cậu lành hẳn đi cũng chưa muộn…”.
Ngải Ái, mày thật đáng khinh bỉ!