Chương 5: Quá-đúng-giờ

Cả hai chợt nghe thấy tiếng đồng hồ kêu tít tít trong phòng khách báo hiệu đã 6h chiều.

Chỉ có thể nói là quá-đúng-giờ.

5h40 ngủ, đúng 6h dậy. Ngải Ái rụt vai, đứng bật dậy.

“…”

“Đưa tôi tới bệnh viện”. Mộc Duệ Thần từ từ đứng lên, vẻ mặt tái xanh. “Vết thương lại ra máu”.

“Hả? Nguy thế?”

Thấy máu thấm cả ra lớp băng gạc, Ngải Ái hét toáng lên, vội chạy đi tìm chiếc áo khoác cũ của ba cô khoác lên người Mộc Duệ Thần.

“Em chờ chị một lát. Chị chạy sang nhà dì Lâm mượn xe điện đi cho nhanh”.

“Nhanh!”. Ra lệnh ngắn gọn.

Đầu Ngải Ái bốc khói, chạy biến đi.

Mượn được chìa khóa xe của dì Lâm, Ngải Ái chạy trở vào nhà gọi lớn.

“Đi thôi!”

Mộc Duệ Thần nhìn chiếc áo khoác cũ trên người mình rồi nhìn bà chị tóc bết mồ hôi, vẻ mặt vội vã, chậm rãi bước tới.

Bắt cô phải chạy như bay, giờ lại đi chậm rì. y gu! Công lý ở đâu hả trời?

“Đi!”

Thằng nhóc này càng ngày càng ít lời, nói có mỗi một chữ.