“Ack… Người con gái của cậu…”.
Ngải Ái cười phá lên.
“Mới nhỏ, còn chưa mọc đủ lông đủ cánh đã nghĩ tới con gái. Cậu thật là chẳng biết xấu hổ!”.
“Bé-con!”. Tiếng nĩa muỗng rơi loảng xoảng xuống bàn. “Chị không được cười nữa, nếu không chị sẽ hối hận”.
“Ha ha ha! Ha ha ha ha! Này nhóc, lau vết bơ trên miệng nhóc trước rồi nói gì nói. Ha ha ha. Buồn cười quá đi mất… Ha ha ha!”
Ngải Ái ôm bụng cười ngặt ngẽo, không hề biết Mộc Duệ Thần ngồi đối diện đã tức tới mức hực lửa.
Mộc Duệ Thần thì tức tối còn Ngải Ái thì đang cười lăn cười bò. Hành động của cả hai khiến những người ngồi trong cửa hàng không thể không ngoái đầu nhìn.
Mộc Duệ Thần hếch cằm ngồi nhìn Ngải Ái một lúc.
Cho đến khi Ngải Ái cười đau cả bụng mới nhỏ giọng hỏi:
“Chị cười đủ chưa?”
Ngải Ái nhìn thằng nhóc ngồi đối diện, vết bơ vẫn chưa thấy lau, trông mặt thằng nhóc thật đáng yêu.
“Hục… hục…”
Cố nín cười thật khổ sở.
Roạt!
Ghế mây bị đẩy ra, Mộc Duệ Thần đứng phắt dậy.
Từ từ đi tới cạnh cô rồi cứ đứng bên cạnh ghế của cô.
Mộc Duệ Thần nhẹ nhàng cúi người xuống:
“Chừng nào chị cười đủ rồi thì nhớ nói cho tôi biết. Tôi sẽ cho chị thấy hậu quả”.
Cô hơi rùng mình, ngẩng đầu nhìn cậu:
“Ờ được được. Tôi không cười nữa đâu. Á!”
Hai mắt mở lớn hết cỡ, Ngải Ái hoảng hốt ngồi ngay đơ trên ghế.
Mộc Duệ Thần cúi người, một tay giữ cằm cô, hôn một cái vào môi.
Môi kề môi. Mềm mại. Nóng ấm.
“Á Á Á!”
Ngải Ái đẩy mạnh Mộc Duệ Thần ra, lại bị tay cậu nắm chặt lấy, cả người chôn chặt trước ngực cậu không thể động đậy.
Đầu lưỡi của cậu vươn vào trong miệng cô. Ngải Ái có thể nhận ra được mùi vị của bơ. Thăng nhóc mới nãy ăn bánh ngọt. Rất thơm. Rất ngọt. [Tớ chợt nhớ một anh chàng kể chuyện hôn bạn gái lúc cô nàng ăn gà rán KFC… hình như là… cảm giác rất ngấy ngấy].
Mộc Duệ Thần mải mê hút những dòng ngọt lịm trong miệng cô cứ như chú sư tử con đang cắn xé con mồi.
Ngải Ái không có bất kỳ cảm giác gì của một nụ hôn. Đây chẳng qua chỉ là hành động ăn môi cô thì có lý hơn.
Đau quá!
Mắt Ngải Ái đỏ lên…
Những tiếng ghế mây rục rịch. Mọi ánh mắt của những người trong cửa hàng đều đổ dồn về phía cả hai.
Ngải Ái vừa ngượng vừa giận, ngay giây phút đó, cô hận bản thân mình ghê ghớm, tại sao lại luôn thất thế trước Mộc Duệ Thần và tại sao lại không thể phản kháng.
Buông môi cô ra, Mộc Duệ Thần ngẩng đầu lên. Vết bơ trên khóe miệng cậu mất tăm, rõ ràng vừa rồi đã hòa tan trong nụ hôn của cậu.
[Gϊếŧ người… cướp răng… Đúng thật ý nhỉ các bạn hơ!].
Cậu ngẩng đầu, thái độ kiêu ngạo:
“Đây là hậu quả do chị lựa chọn. Đừng trách sao tôi không nói trước!”