Đây hoàn toàn là do cô quá nhẫn nhịn từ trước cho nên Mộc Duệ Thần mới được đằng chân lăn đằng đầu bắt nạt cô dễ dàng thế này.
Chó một khi đã giận dữ còn nhảy tường được huống hồ Ngải Ái đang tức sôi máu không thể coi thường.
“Cậu giải thích cho tôi!”
Bốp.
Cốc cà phê bì ném bay xuống dưới mấy bậc cầu thang.
“Mộc Duệ Thần, cậu có biết là mỗi lời cậu nói làm tổn thương người khác không hả? Tôi công nhận là tôi luôn nhường cậu từ đầu tới cuối, nhưng cậu xem tôi có bao giờ làm gì quá đáng với cậu chưa, vậy mà tại sao cậu lại nói tôi phản ứng trì độn, IQ thấp, rồi còn nói tôi ngốc nghếch nữa. Thật nực cười! Cậu cho cậu là ai mà dám nói với tôi những lời như thế? Hả hả?”.
“Ai vừa ném cốc cà phê vào mặt tao? Không biết chỗ này có người ngồi hả? Là ai, ra đây cho tao?”
Một tiếng rống vang dội từ dưới những bậc cầu thang truyền lên trên. Ngải Ái quay đầu nhìn xuống thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau. Ở giữa còn có một anh chàng khoảng ba mươi mấy tuổi lực lưỡng, mặt mày dữ tợn, trên mặt có mấy vệt nước cà phê đang nhỏ giọt, tay cầm cốc cà phê, mắt láo lia nhìn những người đang ngồi bên trên.
“Còn không mau ra đây cho tao? Mày mà không ra chừng tao tìm được mày chết với tao!”
Thái độ hung dữ đó dường như có thể nuốt được mấy con thỏ.
Ngải Ái xây xẩm mặt mày…
Mộc Duệ Thần nở nụ cười…
Ở bên dưới, người đàn ông kia mặt đằng đằng sát khí. Thân hình anh ta cơ bắp cuồn cuộn, nhìn là biết người thường xuyên tập thể hình.
Ngải Ái lấy tay bụm miệng lại, ngồi sụp xuống, ngây thơ vô tội… giả vờ sửa lại váy.
“Này bé con, hay là tôi nói với anh ta bé con chính là người ném cốc cà phê nhỉ?”
Giọng của Mộc Duệ Thần không lớn nhưng Ngải Ái lại nghe rõ mồn một.
Cô liền quay qua trừng mắt:
“Hừm. Nếu anh ta ra tay thật cả hai chúng ta chắc chắn không chống trả được đâu. Cậu đừng có gây rắc rối!”.
“Là chị ném. Tôi vô can!”
“C-ậ-u!”. Ngải Ái không dám manh động, chỉ có thể nói nhỏ nhất có thể. “Chúng ta như hai con châu chấu trên một dây thừng. Tôi ném xuống dưới đó là do cậu chọc tức tôi. À, mà cà phê là do cậu nói tôi mua cho cậu”.
Mộc Duệ Thần nhún vai, tay vuốt ve mấy lọn tóc của cô.
Những lọn tóc đen bóng như tảo biển chạm nhẹ trong lòng bàn tay cậu, khiến trong lòng cậu có cảm giác khô nóng.
Đôi mắt sáng của cậu nhìn thẳng vào mắt cô:
“Tôi tin rằng có không ít người nhìn thấy chị đi mua cà phê”.
Ngải Ái thở dài cái thượt, cả người bải hoải tí nữa thôi là té ngửa.
“Rút lại lời đề nghị đổi người giám hộ cho tôi”. Giọng nói của Mộc Duệ Thần như ra lệnh. “Tôi sẽ giữ bí mật cho chị, được chứ bé con?”