Mộc Duệ Thần ngẩng mặt lên nhìn cô chằm chằm:
“Tại sao chị lại nói thế?”
“Tôi gọi có thế nào cậu cũng không để ý tới tôi”. Ngải Ái bặm môi, cúi đầu xuống nói. “Thang Thang… cậu có nghĩ rằng… Thang Thang mới…”
Mộc Duệ Thần không nói gì, đi tới vòi phun nước ở Quảng trường ngồi trên bậc thềm.
Ngải Ái từ từ đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu:
“Cậu không phải…”
Mộc Duệ Thần ngẩng đầu lên.
“Cậu thích Thang Thang hơn phải không?”. Bĩnh tĩnh nhìn Mộc Duệ Thần, Ngải Ái hơi buồn giọng nói. “Trong giấy tờ xác nhận, chẳng phải có điều khoản cậu có thể thay đổi người giám hộ bất kỳ lúc nào sao. Vậy nên … Ai,… Tôi thật hồ đồ, sao lại không nhớ phải chăm sóc cậu chứ… Cậu có lẽ sẽ thích hợp hơn nếu ở với Thang Thang…”
Cô thấy trong giọng nói của mình có hơi hơi kỳ quặc, giống như trong phim tình cảm nữ chính bùi ngùi chia tay nam chính vậy.
“Cậu thấy thế nào?”. Ngải Ái nghiêm giọng hỏi. “Tôi đang rất nghiêm túc đấy!”.
“Khát quá!”. Mộc Duệ Thần nhìn máy bán hàng tự động ở đằng xa. “Mua cho tôi cà phê!”
“Hả!”
Sửng sốt mất mấy giây, sau đó Ngải Ái mới chạy tới cái máy mua cho Mộc Duệ Thần cốc cà phê.
Sau khi cậu mở nắp ra uống ừng ực, hai tay nắm lại đặt trên đầu gối nhìn về phía trước không nói một lời.
“A, trẻ con không được uống cà phê, có chất kí©h thí©ɧ đấy. Tôi quên mất”. Cô giật lấy cốc cà phê. “Không được uống nữa”.
Mộc Duệ Thần yên lặng nhìn hành động của cô.
“Đây chính là lý do tôi chọn chị”. Mộc Duệ Thần nhếch môi. “Phản ứng trì độn, IQ thấp, ngốc nghếch”.
Một nụ cười trong sáng như thiên sứ xuất hiện trên mặt Mộc Duệ Thần.
“Rất thích hợp để làm nô ɭệ của tôi”.
Thật quá quắc!
Cốc cà phê bị Ngải Ái bóp dẹp lép, mắt đầy tia lửa:
“Nô-lệ-ư?”