Chương 3: Người tốt làm việc tốt

“Kéo”.

Ngải Ái đưa kéo cho cậu nhóc. “Kéo đây”.

Xẹt…

Mộc Duệ Thần nhanh chóng cắt áo để lộ ra thân hình gầy gò, cầm tay cô đưa lên người.

Ngải Ái xấu hổ lấy tay còn lại che hai mắt.

“Chị làm được hả?”

Mộc Duệ Thần trừng mắt nhìn cô, ném chiếc khăn tới trước mặt cô.

“Cho chị một phút, lau vết thương”.

Mạng người quan trọng hơn.

Cô cầm khăn lau nhè nhẹ lên vết thương trước ngực cậu nhóc.

Căn nhà này là thứ duy nhất ba mẹ để lại cho cô. Nếu chẳng may có người chết ở đây, chắc chắn ba mẹ dưới suối vàng sẽ tức sôi gan.

“Băng gạc”.

Mệnh lệnh của cậu ta cô hoàn thành dễ dàng, vừa đúng một phút. Cậu này quy định thời gian nghiêm ngặt quá.

Ngải Ái vội vội vàng vàng xé băng gạc, giúp cậu nhóc bôi thuốc. Cậu nhóc từ đầu tới cuối đều nhíu mày cho đến khi tay Ngải Ái không còn đυ.ng trên miệng vết thương nữa mới thở phào, ôm ngực đứng dậy, đi tới trước một căn phòng.

“Ê… Đó là phòng của chị”.

“Tôi muốn ngủ khoảng 20 phút”. Giọng nói lạnh lẽo như trước, có khi còn rét hơn. “Đừng làm phiền”.

Giúp người phải giúp cho trót. Ngải Ái mỉm cười.

“Ừ, cũng được”.

Mộc Duệ Thần chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.

“Lau sạch vết máu trước cửa và trên cầu thang”.Tayvặn chốt cửa, cậu nói thêm. “20 phút nữa tôi dậy không muốn nhìn thấy mấy vết máu đó”.

Ngải Ái khóc không ra nước mắt. -_-|||