“Con à, đừng làm thế với mẹ”.
Mộc Duệ Thần vốn dĩ đang thong thả ngồi trên thành bồn tắm, nghe được câu này, mặt tối dần lại, kéo tay Ngải Ái một cái.
Ùm! Nước bắn tung tóe.
Ngải Ái bị ném vào trong bồn tắm.
“Ack… hụp hụp…”. Ló đầu lên. “Mộc-Duệ-Thần, cậu… cậu… là cái đồ chết tiệt. Dám dìm chết mẹ cậu…”
Đầu bị một lực nhấn mạnh xuống, cô thấy trước mắt tối thui, không còn nhìn thấy ánh sáng, tất cả chỉ toàn nước là nước.
Đầu óc choáng váng, mắt hoa lên.
Mộc Duệ Thần dùng sức nhấn đầu cô xuống nước.
“Còn nói nữa không?”
“Phù phù…”. Lại từ trong nước nhoi lên, cả người ướt nhẹp như chuột lột, những sợt tóc bết vào gương mặt trắng hồng, cô nắm chặt thành bồn tắm, định nhảy ra khỏi bồn.
“Chị nhảy đây”.
Một cảm giác ấm áp và mềm mại vây lấy.
“Tự chui đầu vào lưới. Tính sao đây?”
Mộc Duệ Thần cúi đầu nhìn cơ thể ướt nhẹp mềm mại trong vòng tay.
“Đứng càng cao, rơi càng nặng. Tôi đã hiểu ý của chị”.
Nói xong, Mộc Duệ Thần buông tay. Nước lại bắn tung tóe.
Trong cả khu nhà vang vọng tiếng thét như cá heo của Ngải Ái.
“Cứu… cứu tôi! Á!”
Hụp hụp.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, đúng vào cái ngày sinh nhật mười bảy tuổi. Tôi nhất định sẽ không về nhà, vĩnh viễn không bao giờ về nhà cũng được.
Ọc… ọc… ọc…
Chỉ cần không phải gặp thằng nhóc ác ôn đáng ghê tởm là cậu, tôi sẽ không phải chịu cảnh ngược đãi thảm thương thế này.
Mộc Duệ Thần cậu thấy chán chường, hết trò để chơi nên mới dùng cách này để làm cho tôi phải phục tùng ông-trời-con cậu sao?
Mộc Duệ Thần… Ọc ọc ọc… Bà mẹ này rất ghét cậu!
“Hộc!”. Ngải Ái bò tới cạnh bồn tắm, thở nhẹ.
“Định gϊếŧ tôi ư? Còn sớm quá đấy. Chị đây tuyệt đối sẽ không chết trong bồn tắm. Mộc Duệ Thần. Nghe cho rõ đây. Tôi là mẹ cậu”.
“Thế sao…?” Mặt Mộc Duệ Thần tối đen, nheo mắt nhìn Ngải Ái chằm chằm. “Chị thật cứng đầu”.
Cậu cúi người, ghé sát vào mặt cô rồi giơ tay kéo Ngải Ái đang ngập trong nước lên.
Những dòng nước dọc theo tóc, quần áo, làn da như những dòng suối nhỏ chảy xuống người Mộc Duệ Thần.
Gương mặt Mộc Duệ Thần gần sát, đôi mắt lóe lên tia giận dữ.
“Cậu… cậu định làm gì?”. Hơi hối hận với những phát ngôn lúc nãy, Ngải Ái theo phản xả rụt vai lại. “Vẻ mặt cậu… như muốn gϊếŧ chết tôi.
Khóe miệng cậu dần cong lên, dường như có thể thấy cậu đang cười.
“Sao chị biết tôi muốn gϊếŧ chị?”. Giọng nói trong trẻo có chút khàn khàn, Mộc Duệ Thần hơi khép mắt lại. “Nhưng nhìn chị sợ hãi như thế này tôi rất thích”.