Ngải Ái chỉ không hiểu, tại sao trước mặt cô Mộc Duệ Thần luôn giữ bộ mặt lạnh như băng và nói chuyện bằng giọng điệu khinh khỉnh cười nhạo, trong khi với Thang Tiểu Y thằng nhóc lại làm ra vẻ thiên sứ đáng yêu.
Buổi tối, Thang Tiểu Y mở tiệc mừng Mộc Duệ Thần xuất viện, mang đến nhà Ngải Ái nhiều đồ chơi và bánh kẹo, ý muốn chinh phục trái tim của tiểu mỹ nam.
Ngải Ái nấu bữa tối trong bếp, thỉnh thoảng lại nghe tiếng cười lanh lảnh của Thang Tiểu Y trong phòng khách. Cô ra xem thì thấy Mộc Duệ Thần đang ngồi bên cạnh Tiểu Y ăn trái cây với vẻ mặt khá hạnh phúc.
Còn Thang Tiểu Y giống như một bà mẹ yêu con, tay cầm đồ chơi, ánh mắt thiết tha nhìn Mộc Duệ Thần chăm chú.
Lúc ăn tối, Mộc Duệ Thần chỉ khẽ cau mày, chưa khi nào nói nhiều.
Sau khi ăn xong, Ngải Ái và Thang Tiểu Y ngồi làm bài tập, còn Mộc Duệ Thần ngồi một bên cầm trò chơi điện tử, cũng chẳng nói gì.
“À, đúng rồi. Tiểu Ái. Tớ có cái này cho cậu”.
Tiểu Y nhỏ giọng quay sang nói với Ngải Ái rồi lục lọi trong túi xách, mỉm cười bí ẩn:
“Toàn là đồ tốt đấy!”.
“…Hả…”. Ngải Ái nhìn tấm lưng của Mộc Duệ Thần đang quay về phía cả hai, chần chừ nói: “Đồ gì tốt?”
Với Thang Tiểu Y thì đồ tốt có thể liệt kê ra như sau: Tạp chí trai đẹp, bí kíp nâng ngực, và một thể loại truyện tranh khiến người ta xịt máu mũi là đam mỹ ~.
“Thang Thang, không phải lúc này…”. Có trẻ em…”Mấy thứ đó bây giờ tớ không cần đâu. Cậu cất đi”.
“Cậu không cần á?”. Thang Tiểu Y tròn mắt bất ngờ, khẽ nhíu mày rồi lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp hình chữ nhật được gói ghém khá đẹp. “Có thật là cậu không cần không đấy? Ai, thật là khổ cho lớp trưởngChuđã nhờ tớ đưa quà sinh nhật cho cậu. Vậy để tớ đi trả lại cho cậu ta hơ?”.
“Lớp… Lớp trưởngChu?”
Ngải Ái la to, hai má ửng đỏ, chộp lấy chiếc hộp trên tay Thang Tiểu Y. “Có thật là lớp trưởngChuđưa không thế? Cậu không được lừa tớ?”
Thang Tiểu Y nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Ngải Ái, hai mắt lấp lánh:
“Đồ ngốc! Tớ sao phải lừa cậu làm gì trong khi cậu đang thầm mến người ta. Tiểu Ái Tử của tớ, cuối cùng tình cảm của cậu cũng có kết quả rồi. Tớ còn có một tin tốt lành cho cậu đây. Muốn nghe không?”
“Có có có!”. Ngải Ái gật đầu cái rụp.
“Cuối tuần này cậu nhớ trang điểm cho đẹp vào. Tớ sẽ là bà mối của cậu”.
Tim Ngải Ái như nhảy dựng lên, nắm chặt lấy hộp quà của Chu Thế Dương, đứng dậy cười ngốc.
Từ lâu rồi cô đã thích lớp trưởng. Nhưng hai năm rồi vẫn không dám thổ lộ. Thật là may mắn. Giờ lại nhận được quà của cậu ấy. Có phải mình đang nằm mơ không nhỉ?
Và cả hai lại có thể hẹn hò nữa. Ye! Tuyệt quá!
“Tôi mệt!”.
Một giọng nói lạnh băng vang lên sau lưng như muốn đổ nước xuống đầu cô kéo cô trở lại hiện thực.
Mộc Duệ Thần đứng thẳng người, nhìn lướt qua Ngải Ái, ánh mắt lạnh như băng, sau đó không nói câu nào bước chân vào trong phòng ngủ.