Bầu trời xanh ngắt. Ánh nắng chiếu rọi chói chang. Tiếng ve kêu rát tai đánh thức Ngải Ái khỏi giấc ngủ.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Mộc Duệ Thần ngồi trên giường yên lặng đọc sách.
Đầu gấu lại thích đọc sách, đúng là kỳ quái.
Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ vào trong phòng. Trên bàn bày một lọ hoa bách hợp vừa hé nụ. Cô dụi hai mắt mớ ngủ, ngáp dài nhìn Mộc Duệ Thần.
“Dậy sớm thế! Vừa phẫu thuật xong sao không ngủ nữa đi. Em khỏe chứ?”
Mộc Duệ Thần quay mặt sang, giơ quyển sách lên che ánh nắng mặt trời chói chang.
“Chị cuối cùng cũng dậy!”.
Ngải Ái mắt nhắm mắt mờ nhìn đồng hồ.
“Ừ, ngủ lâu thật. Hơn mười giờ rưỡi rồi…”
Sax… Mười giờ rưỡi.
Cô tròn mắt hét toáng lên.
“Chết rồi! Mười giờ rưỡi rồi. Hôm nay chị có buổi phụ đạo. Thầy giáo sẽ phạt chị mất… Chết toi rồi”.
“Quên đi!”. Mộc Duệ Thần đặt quyển sách xuống, thản nhiên nói. “Việc quan trọng bây giờ là tôi đang rất đói, chị đi mua đồ ăn cho tôi”.
“Ăn cái đầu em. Giờ chị phải đến trường không thì tiêu. Muộn còn hơn mang tiếp cúp học”.
Ngải Ái cầm bóp tiền và chìa khóa xe điện chạy vù ra ngoài rồi vẫy vẫy tay với Mộc Duệ Thần.
“Trưa tan học chị tới. Chờ nhé… Bai… Á! Này, buông tay chị ra”.
“Đói!”
Mộc Duệ Thần không biết khi nào đã đi xuống giường và tới túm chặt tay cô ra lệnh.
“Chị bị muộn thật mà!”.
Ngải Ái cố vùng vẫy nhưng không thể giật tay ra được, nên cố năn nỉ.
“Chị phải đi học. Thật đấy. Hay chị đưa em tiền cơm nhé, em sẽ,…”.
Thằng nhóc híp mắt lại, dồn cô vào góc tường.
“Chống đối ư?”
“Không phải, không phải đâu!” Ngải Ái nghĩ đông nghĩ tây. “A, hay chị nhờ bác sĩ đưa cơm tới cho em nhé?”
Mộc Duệ Thần không nhúc nhích, mắt vẫn híp lại nhưng tay cũng đã thả lỏng.
“Ực…”. Ngải Ái nuốt ực một cái, dè dặt nhìn thằng nhóc. “Ừ, đúng là không nên để em một mình ở đây nhưng chị không thể cúp học được. Chị xin lỗi, xin lỗi mà. Chị sai rồi!”
Nghe cô nói, Mộc Duệ Thần đắn đo mấy giây rồi buông cô ra, quay người đi tới giường.
“Đi đi!”
Ố ồ! Hóa ra chị cần nói ba chữ “Chị sai rồi” là thoát. Cuối cùng cô cũng biết rồi.
Ngải Ái cười toe toét vẫy tay chạy ra cửa.
Từ giờ trở đi cô sẽ dùng ba chữ này để đối phó với Mộc Duệ Thần. Cô nghĩ thầm. Thằng nhóc đầu gấu kia luôn muốn người khác phải nhận sai.
Nhưng cô biết ba chữ quý giá rồi. Chỉ riêng cô biết mà thôi.