Ngải Ái xụ mặt một đống, trán nhăn tít. Hai tay bị thằng nhóc kẹp chặt trên đỉnh đầu như gọng kiềm không nhúc nhích được.
“Này, thả ra”.
“Tên tôi không phải ‘này’!”
“Mộc Duệ Thần, thả chị ra. Đau quá!”. Ngải Ái la lên yếu ớt, ngẩng đầu thấy Mộc Duệ Thần thờ ơ đành phải nhẹ giọng nói.
“Ừ thì hai chữ cảm ơn kia chị không cần em phải nói nữa. Thả chị ra đi! Như em nói rồi đó, chị chẳng qua chỉ là người qua đường thôi. Giờ chị sẽ rời khỏi bệnh viện ngay lập tức. Chị với em coi như chưa từng gặp mặt, không ai biết ai. Ok?”
“Đã có gan uy hϊếp tôi, giờ còn muốn ra đi trong bình yên? Ngốc quá! Ý muốn của chị rất tiếc tôi không đồng ý”.
Cái gì? Thằng nhóc miệng còn hôi sữa này dám lên mặt với mình.
Ngải Ái bị đè tới khó thở, càng giãy giụa càng vô ích, đành phun đại mấy chữ mềm mại:
“Giờ em muốn chị phải thế nào đây?”
Thằng nhóc này khó dạy bảo hơn cô tưởng. Nhìn yếu ớt thế thôi mà mạnh ra phết. Mười bảy năm qua cô ăn đủ, ngủ đủ mà cuối cùng có một thằng nhóc mười ba tuổi cũng chịu bó tay không làm gì được.
Mộc Duệ Thần nhếch môi cười như không.
“Giống chị thôi, chị chỉ cần nói ba chữ, tôi thả chị ra liền”.
“Ok! Nói gì thế?”
“Cho chị đoán. Đoán được tôi thả chị ra”.
Cái thằng…
“Ừm.. ‘Rất xin lỗi’! A, đau!”. Thằng nhóc đè càng mạnh hơn khiến trán cô nhăn tít cả lại. “Không đúng thì để chị đoán. Em nhẹ tay chút đi! Đau chết mất”.
“Tốt!”. Mộc Duệ Thần mỉm cười như thiên sứ. “Trật lất rồi đấy. Cố lên nào!”
Giọng nói dịu dàng phả vào tai làm cho Ngải Ái lạnh sống lưng.
Thằng nhóc này có thể gán cho nó cái tên “Ác ma đội lốt thiên sứ”.
Suy nghĩ một lát, cô ngập ngừng:
“Đó là… ‘Không xin lỗi’. Ái đau!… Đừng có đè nữa mà!”.
Lại sai rồi. Mặt xụ xuống, cô hỏi:
“Là gì thế? Em nói phứt ra cho rồi. Hay là ‘không cần cảm ơn’. A! Em gϊếŧ chị đi cho rồi!”
Mộc Duệ Thần trước sau vẫn đè lên người cô, một bàn tay dễ dàng giữ chặt hai tay cô, tay kia nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt:
“Gϊếŧ chị làm gì. Tôi không phải là kẻ thủ ác”.
Đúng! Thằng nhóc không phải là kẻ thủ ác mà là kẻ áp bức.