Chương 1: chương 1

Gặp nhau cũng là cái duyên, cái phận.

Năm 2014.

Trong lúc ăn dỗ cụ nhà nhà bà ngoại.Tôi cùng em họ cãi nhau, thằng nhóc đó liên tục nói những lời không hay về người bố đã mất của tôi. Thế là trong cơn tức giận, tôi đã giáng cho nó một cái bạt tai giòn tan. Mà em họ cũng chả hiền lành gì, nó lao đến giật mạnh tóc của tôi.

Người lớn trong nhà thấy hai đứa xảy ra xô xát liền nhanh chóng đi đến tách ra. Thằng em họ tôi, má phải đỏ chót, hằn cả dấu bàn tay của tôi, hai mắt rưng rưng nước mắt trông vô cùng tội nghiệp. Còn tôi thì đầu tóc bù xù, hai mắt trợn trừng lườm thằng ranh đó. Nhìn vào sự đối lập này, nghiễm nhiên tôi là đứa bị lôi đầu ra chỉ trích rồi.

" mày là chị mà không biết nhường em à!"

Bà ngoại nhăn mặt quát tôi.

" Con gái con đứa, cứ hở tý là đánh người. Sau này chó cũng chả thèm lấy mày đâu!"

Mợ tôi, cũng là mẹ ruột của thằng em họ, chỉ tay vào mặt tôi thậm tệ chửi bới.

Thằng em họ biết mình được bênh, liền ngay lập tức ngoạc mồm ra khóc rống lên.

Mọi người thấy vậy, vừa thay nhau dỗ dành nó, vừa tranh nhau chửi tôi. Thậm chí, mợ còn giơ tay lên định trả lại tôi một cái tát.

" nó nói bậy về bố của con, sao mọi người không chửi nó đi!"

Tôi ấm ức nói từng chữ một, mong rằng sau khi nghe sau mọi người sẽ nhận ra ai mới là người sai.

Nhưng mọi chuyện lại không như tôi mong đợi.

" trẻ con có biết gì đâu, nó nói sai gì thì mày cũng phải khuyên nó chứ. Ai lại tát nó!"

Người họ ngoại vẫn cố chấp nói.

" Nó thì trẻ con cái gì, nó lớp 8 rồi. Chỉ nhỏ hơn con 1 tuổi thôi đấy ạ!"

" mày có thích trả treo không, xin lỗi em mày đi. Tý nữa tao bảo mẹ mày dạy lại mày!"

Nói đến thế rồi nhưng mọi người vẫn nhất nhất bênh vực thằng ranh kia, khiến tôi tức đến mức bật khóc.

Tất cả đều cho rằng với vai trò là chị thì bắt buộc với nhẫn nhịn với nó, kể cả khi nó nói chuyện láo toét với tôi.

" cháu không sai, cháu không xin lỗi!"

Nói xong liền quay người, cắm đầu chạy đi. Bỏ ngoài tai tiếng chửi oang oang ở phía sau.

Chạy ra bờ hồ gần nhà - nơi tôi hay tìm đến mỗi khi tâm trạng lao dốc, tôi chọn bừa một cái ghế đá rồi ngồi phịch xuống. Hai mắt đỏ hoe, mũi liên tục sụt sịt nhìn mặt nước.

Thế nhưng, ngay lúc sắp sửa bật khóc đến nơi rồi thì mùi khói thuốc lá lại xộc thẳng vào khoang mũi, khiến tôi nhăn mặt ho sặc sụa, cảm xúc mới nãy còn dạt dào cũng bị làm cho tắt ngóm.

" ôi chết, bạn có sao không. Cho mình xin lỗi nhé!"

" à không sao, không sao!"

Người kia đã lịch sự xin lỗi rồi thì tôi cũng chả trách cứ gì, chỉ xua tay rồi quay sang đáp lại.

Nhưng vào khoảnh khắc 4 mắt chạm nhau, bầu không khí bỗng trở nên kì lạ hẳn.

Không phải loại khoảnh khắc yêu từ cái nhìn đầu tiên của nam nữ chính ngôn tình đâu. Mà là bị bất ngờ đến mức im thin thít, không biết nên nói gì đó.

Tôi gượng cười, nhìn người phương đáp điếu thuốc vào thùng rác mà trong lòng như nổi giông bão.

Đây còn không phải là lớp trưởng ngoan ngoãn, quy củ của lớp tôi sao. Vì lý do gì mà lại ra bờ hồ hút thuốc lá như mấy thằng tập làm người lớn vậy.

Sau một hồi nhìn nhau, cuối cùng lớp trưởng Vũ Hoàng Tuấn Anh cũng là người mở lời trước. Còn tôi vừa nghe xong, có lẽ do căng thẳng nên đã gật đầu liên tục như gà mổ thóc.



" mày đừng kể chuyện này cho ai nhé!"

" yên tâm, kể cả tao có nói ra thì cũng không ai tin đâu!"

Tôi đang nói sự thật đó!

Hình tượng của Tuấn Anh trên lớp quá mức tốt đẹp, nếu không phải tận mắt nhìn thấy như tôi thì có nói ra cũng chẳng ai tin đâu, không khéo còn bị chửi là nói láo ấy chứ.

Có lẽ trông tôi uy tín quá nên nét mặt của Tuấn Anh đã không còn quá căng thẳng như trước.

Cậu trai mỉm cười, miệng mấp máy chuẩn bị nói gì đó mà lại thôi, thay vào đó cậu ấy lại cuống cuống tiến sát về phía của tôi, dùng tay chạm vạch nhẹ khóe mắt tôi ra.

" sao lại đỏ thế này, bị tàn thuốc bay trúng à?"

Thì ra là lo lắng cho tôi, làm giật hết cả mình, còn tưởng cậu ấy thay đổi suy nghĩ, định bóp cổ đe dọa tôi như mấy nhân vật trong K Drama cơ.

Mà phải công nhận rằng Tuấn Anh lúc này trông đẹp trai thật.

Mà tôi thì lại không nỡ để trai đẹp lo lắng, liền giải thích luôn.

" không đâu, chẳng qua có một số chuyện nên...."

Tuấn Anh nghe xong, giống như vừa trút được gánh nặng mà khẽ thở phào.

" mày có muốn kể cho tao nghe không?"

" cái này thì..."

Đề nghị đột ngột của Tuấn Anh khiến tôi có hơi sượng. Cậu ấy và tôi vốn không quá thân thiết với nhau, cho nên bảo tôi kể cho cậu ấy nghe thì cũng hơi mất tự nhiên đấy.

" yên tâm, tao không kể cho ai đâu. Với lại, những lúc buồn vẫn nên có người để tâm sự cùng mà!"

Tôi nhìn Tuấn Anh một hồi, cuối cùng cũng chọn kể cho cậu ấy nghe. Từ việc thằng em họ nói chuyện láo toét cho đến việc người nhà chỉ chăm chăm bênh vực nó và chửi mắng tôi.

Càng nói thì nước mắt, nước mũi tôi càng chảy nhiều nhưng đồng thời phiền muộn trong lòng cũng đã vơi đi không ít.

" tao không sai mà, đúng không?"

" mày không sai. Nếu có người nói về bố tao như vậy, tát một cái vẫn là quá nhẹ nhàng đấy!"

" nhưng tại sao với người trong nhà, tao lại là đứa có lỗi!"

" Đứa có lỗi là thằng em họ của mày, càng có lỗi hơn chính là lối suy nghĩ và cách hành xử của người lớn trong nhà mày. Chứ không phải mày đâu Linh!"

Tuấn Anh vừa an ủi, vừa dùng tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

" Ước gì mày là người nhà của tao, Tuấn Anh!"

Tôi sụt sịt, thật lòng cảm thấy Tuấn Anh là người nhà của tôi. Thì có lẽ hôm nay đã có cậu ấy đứng về phía tôi rồi.

" thôi nín đi nào. Biết đâu sau này điều ước của mày sẽ thành sự thật đấy."

" hả..?"

" tao với mày trở thành người một nhà ấy, vừa ước xong đã quên rồi à"

Tuấn Anh sử dụng biện pháp tu từ trong câu nói đúng không mà sao tôi cứ có cảm giác, lời ban nãy còn có ý nào khác nữa ấy.

Chỉ là, chưa kịp mở miệng hỏi thì đã bị một giọng nói chen ngang vào rồi. Chất giọng quen thuộc khiến tôi giật nảy người quay về sau.

" Nguyễn Gia Linh, cái con bé này nữa. Mày có biết tao kiếm mày mệt gần chết không!"

Nhìn anh trai của tôi - Nguyễn Kỳ An đang nhăn mặt tiến đến, trong lòng tự nhiên thấy rén ngang.



Ban nãy khi tôi và thằng em họ gây gổ với nhau, anh trai và mẹ đều không có ở đấy. Không biết lúc hai người họ quay lại, có bị mọi người ở đó kể sai sự thật rồi nghĩ rằng tôi là người có lỗi không đây.

" Ai đây?"

Anh Kỳ An nhìn Tuấn Anh đứng cạnh tôi, mặt mũi lại càng thêm nhăn nhó.

" bạn cùng lớp với em ạ. Tuấn Anh, đây là anh trai của mình. Ổng hơi nóng tính, mày thông cảm nhé!"

" không sao. Mày với anh trai nói chuyện với nhau đi nhé, tao đi về trước. Em chào anh ạ."

Tuấn Anh lịch sự như vậy, anh Kỳ Anh cũng không nặng nề mặt mũi nữa mà ừm một tiếng.

" cảm ơn mày nhé, Tuấn Anh!"

Tôi vẫy tay chào tạm biệt cậu ấy, không quên hét to lời cảm ơn. Nhờ có Tuấn Anh mà tâm trạng tôi mới khá khẩm hơn rất nhiều đó.

Chờ đến khi Tuấn Anh đi khuất hẳn, tôi mới nghe thấy anh trai cất giọng.

" bà ngoại bảo mày tự nhiên đánh thằng Bảo, còn trả treo cãi lại mọi người. Có đúng không?"

Quả nhiên tôi đã đoán đúng, họ thật sự đã cải biên câu chuyện để sao cho tôi trong mắt anh trai trở thành một đứa hư đốn, ngỗ ngược mà.

" nếu em nói điều đó không đúng, anh có tin không..."

Tôi hỏi ngược lại anh ấy

Chỉ thấy Kỳ An thở dài, rồi nhìn tôi giống như đang nhìn một đứa ngốc.

" mày là em gái tao. Kể cả chưa rõ được sự thật thì tao vẫn sẽ ưu tiên mày trước!"

Nhìn gương mặt không chút giả dối của anh trai. Biết chắc rằng Kỳ An một chút cũng không tin lời của bà ngoại, tôi liền mở mồm kể lại toàn bộ mọi chuyện cho anh ấy nghe.

" thằng Bảo nói rằng bố bị bệnh, không làm được gì mà còn cố gắng moi tiền từ họ hàng, chết là đáng. Nó nói đến thì bị em tát cho một phát."

Nghe đến đây, anh Kỳ An đã liền lộ rõ vẻ tức giận, tơ máu trong mắt cũng dần hiện lên.

" thằng chó đấy. Thế mà lúc tao hỏi đến, nó còn ngoạc mồm nói mình không sai, nói là mày bị điên tự nhiên đánh nó trước."

" để em đoán nhé, mọi người ở đấy hùa theo nó đúng không!"

Anh trai nghiến rằng, ừm một tiếng. Sau đó lại thay đổi sắc mặt, nghiêm trọng hỏi tôi rằng.

" lúc đấy có ai đánh mày không?"

" Mới có chửi thôi, chưa kịp đánh thì em chạy mất hút rồi. Mà sao nhìn anh căng thế!"

" em gái tao bị chửi oan, còn tý nữa bị ăn đánh vì một thằng mất dạy. Không căng thì sao!"

Kỳ An chậc một tiếng rồi dứt khoát nói, làm cho tôi cảm động, tý nữa đã khóc thêm một trận nữa. Anh trai thường ngày hay hung dữ, chứ ít khi bày tỏ tình thương với tôi như nãy lắm.

" mày mà khóc là tao đấm cho phát đấy!"

Thấy hai mắt tôi rưng rưng, Kỳ An ngay lập tức đe dọa.Tôi không sợ, ngược lại còn bật cười khằng khặc.

.Ấm ức trong lòng nay đã hoàn toàn bay sạch rồi. Bị nhà ngoại trọng nam khinh nữ thì làm sao, tôi vẫn có anh trai yêu thương là được rồi.

" về nhà thôi, mẹ đang đợi ở nhà đấy! Nói cho mày đỡ nghĩ nhiều, mẹ lúc bà ngoại kể xong đã nói rằng, đứa trẻ mà con đứt ruột để ra không phải để cho mọi người bêu xấu như thế đấy"

À không.

Phải là tôi vẫn có mẹ và anh trai yêu thương mới đúng.