Ánh chiều tà phủ xuống sân vườn, Tống Dư ngồi trên ghế đá chơi game. Khi vừa kết thúc ván game, một con chó golden Retriever lông vàng óng ả chạy đến bên cô. Tống Dư xoa xoa đầu nó, bỗng giọng thiếu niên trẻ tuổi thâm trầm, điềm đạm vang lên tiếng gọi.
" Thần chết"
" Thần chết" màu vàng lập tức sủa lên hai tiếng rồi chạy nhanh về hướng của Antony.
Tống Dư gác một chân lên đùi, hất mặt cười với cháu trai:" Nuôi chó từ bao giờ thế?"
Antony dắt theo Thần chết đến, ngồi xuống ghế đá đổi diện Tống Dư.
" Nuôi từ lâu rồi" Anh hỏi tiếp:" Sao cô út đột nhiên lại trở về?"
Tống Dư nhún vai:" Thích thì về thôi"
Antony là anh trai của Harry, là thiên tài thế hệ thứ ba trong gia đình, vừa đẹp trai vừa thông minh, nền tảng gia đình cũng rất tốt. Chính vì vậy, ở cậu luôn có một phong thái tự tin hơn người bình thường, khí chất đứng đắn có vài nét tương đồng với Phong Duệ.
" Nghe nói cô út mới thành lập một công ty công nghệ" - Antony thăm dò
" Ừm, mới đi vào hoạt động"
" Vừa hay, cháu đang rảnh rỗi, có thể đến đó xem"
" Không phải đang học thạc sĩ à?"
Antony rót ra một ly trà, bình thản đáp:" Bỏ học rồi"
" Wtf…Oxford hay MIT"
" Cả hai"
Tống Dư chấn động luôn. Sao nó làm phản hay dữ vậy không biết. Cô suy nghĩ một chút:" Nếu bố mẹ cho, cháu cứ việc đến. Dù sao bên đó cũng đang thiếu nhân lực. Vừa hay, cháu cũng biết một chút về lập trình, đúng không?"
Antony uống nốt ly trà, đứng dậy, gật đầu với Tống Dư:" Cháu sẽ nói với bố. À phải rồi, cháu học chuyên ngành khoa học máy tính, không phải biết một chút đâu"
Nói rồi Antony đi mất, để lại Tống Dư với một khuôn mặt ngơ ngác rồi chuyển thành đắc ý. Xem ra cô lại hốt về được một nhân tài.
…
Chiếc Lamborghini màu xanh dương từ từ di chuyển trên đường, ánh đèn vàng trắng lướt qua ô cửa kính. Tống Dư cùng ông xã lịch lãm của mình ngồi trên xe đến nhà hàng ăn cơm khách. Cô tiện tay bóc gói bánh đem từ nhà, nhét một miếng vào miệng Phong Duệ đang tập trung lái xe.
Tiếng bánh rồm rộp trong miệng Tống Dư, cô vừa ăn vừa hỏi anh:" Tại sao lại biết em ở Mỹ?"
Phong Duệ không một chút lúng túng, liếc qua cô, mỉm cười đáp:" Kì thực anh không biết, anh sang đây theo lời mời sinh nhật của Harry"
Ồ, thật khéo.
" Em sang đây là có việc?"
Bánh xe dừng lại trước cột đèn đỏ, Tống Dư nhìn ra ngoài cửa kính:" Việc công ty, có thể sẽ ở lâu một chút"
Phong Duệ không có biểu tình gì đặc biệt qua mấy giây cuối cùng của đèn đỏ. Xe bắt đầu lăn bánh, anh rất tự nhiên mà tuyên bố:" Anh sẽ ở đây với em"
Tống Dư giật mình, chợt điện thoại của cô vang lên cuộc gọi. Là từ cấp dưới ở băng Xích Đạo. Cô không chần chừ, nhấn nghe.
Qua ba phút, cô cúp điện thoại, gương mặt tươi hơn hẳn. Xem ra, cũng không cần ở lại Mỹ lâu nữa.
“Chủ nhà” hôm nay là bạn của Phong Duệ thời còn học đại học ở Thụy Sĩ. Bước vào nhà hàng năm sao, cô và anh vui vẻ chào hai vợ chồng người bạn.
Phong Duệ trở lại Mỹ vừa khéo lại đúng sinh nhật anh ta, nên anh đưa theo Tống Dư để giới thiệu luôn. Tống Dư đối với mấy bữa tiệc như thế này cũng không lạ gì, cô vận dụng khả năng giao tiếp không mấy tốt của mình để có thể trò chuyện với các " quý bà" khác trong bữa tiệc.
Đến tận hơn mười một giờ tiệc mới tan. Thấy Tống Dư hơi uể oải, Phong Duệ khéo léo từ chối lời mời đi hát hò, sau đó hai người sóng vai nhau rời khỏi nhà hàng. Ngồi vào xe, Tống Dư tháo phăng đôi giày cao gót màu bạc, nắn bóp chân.
" Có muốn hít thở không khí một chút?" - Anh hỏi
" Chỗ nào?"
Anh cười, phóng xe thẳng đến gần cầu Brooklyn.
" Đi dạo nhé"
Tống Dư gật đầu.
Tối hôm nay rất ít người trên cầu, khác hẳn với hình ảnh cầu Brooklyn trong kí ức của Tống Dư. Ngày còn bé, có lần cô mè nheo anh ba cõng cô đi trên con đường dài này, anh ba miệng thì càm ràm nhưng vẫn chiều theo co. Về đêm, chiếc cầu này lên đèn rất đẹp, có rất nhiều người lại đây chụp ảnh.
Hôm nay trên cầu chỉ có vài cặp tình nhân đang âu yếm nhau. Trên con đường dài thẳng tắp, Tống Dư ở trên lưng Phong Duệ, anh cõng cô, chân bước từng bước vững chắc.
" Hồi bé anh ba cõng em, anh ấy cả đoạn đường phàn nàn rằng em rất béo, rất nặng. Em cảm thấy là anh ấy cố tình chọc tức em, bởi vì lúc ấy em rất còi cọc, là bạn nhỏ con nhất lớp" - Cô thủ thỉ kể khổ với anh
Anh bật cười:" Hồi ấy chắc là anh ba đùa, bây giờ mới nặng thật"
Cô nghe vậy liền cho anh một đập vào vai, cảnh cáo:" Anh mà làm em ngã, em sẽ không tha cho anh"
Phong Duệ nhéo nhẹ vào mông cô:" Không tha thế nào, hửm?"
" Cắn chết anh"
Đột nhiên, Phong Duệ nới lỏng tay, ý muốn cô nhẩy xuống.
" Sao vậy? Nặng thật à?"
Không phải bước đi vẫn vững chắc ư?
" Em xuống một chút đi"
Tống Dư đành nhẩy xuống. Cô lườm anh một cái. Hừm, cái người này tưởng thế nào, hóa ra…
Câu " Kém cỏi thật" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng cô thì một nụ hôn đã giáng xuống đôi môi hồng hào.
Anh hôn rất lâu, nụ hôn nhẹ nhàng lôi cuốn.
" Tại sao lại hôn?" - Tống Dư ngước lên nhìn người đàn ông cao lớn. Gương mặt anh thật đẹp, ánh đèn vàng cam chiếu vào càng tôn lên vẻ đẹp ngời ngời ấy.
" Nghe nói các cặp đôi hôn nhau trên chiếc cầu này sẽ mãi mãi không lìa xa"
Chợt khóe mắt Tống Dư cay cay, cô cụp mắt một lúc sau đó mới lại nhìn anh, đáp một câu:" Lừa đảo à? Anh nổi ý đồ xấu thì có"
Từ nhỏ đến lớn, cô chẳng nghe ai nói hôn nhau ở chỗ này thì sẽ không lìa xa.
Thấy mình bị vạch trần, anh cúi xuống nhéo chóp mũi cô:" Em không thể lãng mạn một xíu à?"
Cô lắc đầu, chạy ra đằng sau lưng anh, víu vai nhẩy lên lưng.
" Thế này không lãng mạn hơn ư?". Nói rồi cô vòng tay qua cổ, hôn "chụt " một cái vào má anh.
Phong Duệ thoáng sững người, sau đó cười trầm thấp, cõng Tống Dư đi tiếp con đường dài.