Chương 7: “Cậu không cần mặt mũi nữa sao”

Cảnh Minh Nguyên “Này, cậu muốn làm gì? Sao lại nhìn tôi như vậy, cậu có giỏi thì chỉ ra xem tôi nói sai chỗ nào”.

“Tôi không có gì để nói, với cậu.” Nói xong, Ninh Giai Kỳ xoay người đi ra sân.

Cảnh Minh Nguyên nhìn bóng dáng gầy yếu của cô, quát “Sao lại không có gì để nói! Cậu khinh thường ai vậy hả?”

Cảnh Minh Nguyên đứng tại chỗ, thấy đối phương có ý không muốn trả lời, cậu có chút xấu hổ mà cọ cọ cái mũi “Biết ngày là cậu sợ mà, có giỏi thì cãi nhau xem.”

Ninh Giai Kỳ đi đến mảnh đất trống để huấn luyện tân binh ngày hôm đó, lúc này là 19 giờ tối, trên mảnh đất trống không có tiểu đội xếp hàng ngang, chỉ thấy ba thiếu niên mười tám tuổi đang tập huấn theo loại hình nhỏ. Mà người tập huấn cho bọn họ, là Cảnh Quốc Phong.

Cảnh Quốc Phong xuất thân từ lục quân, tuy rằng hiện tại ông không cần ra trận hoặc là tập huấn nữa, nhưng đối với bản thân ông lại rất nghiêm khắc, vì vậy dù ở độ tuổi này nhưng cơ thể ông vẫn còn cường tráng hơn so với mọi

người cùng độ tuổi. Ông là quân nhân, đối với con cháu yêu cầu càng cao, Cảnh Nhược Đông đến độ tuổi này, việc huấn luyện đã là chuyện quá đỗi bình thường. Mặt khác hai người là Liễu Thanh Giang và Băng Tân Đồ, bọn họ cũng lớn lên ở đại viện, hơn nữa lại cùng Cảnh Nhược Đông là “đồng bọn” cho nên cả ba người từ nhỏ đã cùng nhau bị bắt huấn luyện.

Lúc này, ba người cùng bám vào xà đơn kéo người về phía trước, Ninh Giai Kỳ đi đến bên cạnh thềm đá, ngồi xuống giữ yên lặng, nhìn Cảnh Nhược Đông nhẹ nhàng cùng lực hút của trái đất đấu nhau.

Sau một hồi, buổi tập huấn luyện cũng kết thúc. Cảnh Quốc Phong trở về nhà trước, mà Cảnh Nhược Đông vừa đi về phía trước vừa hoạt động thư giãn gân cốt, một tay anh cầm vạt áo kéo lên, nhưng nhìn thấy Ninh Giai Kỳ đang ngồi trên thềm đá, động tác của anh hơi khựng lại, đem vạt áo đã kéo lên được một nửa mà thả xuống.

Ninh Giai Kỳ thấy vậy, nhìn vạt áo dần dần che lấp cơ bụng hiện rõ của anh, thân mình vì mới vận động mà đổ mồ hôi đầm đìa. Hành động vừa rồi của anh làm cho cô cảm thấy thật ngượng ngùng, vừa định đứng dậy, Cảnh Nhược Đông đã

đi tới bên cạnh ngồi xuống.Anh cầm chai nước bên cạnh, uống một hơi hết nửa chai.

“Có chuyện gì à?” Anh buông chai nước, đậy nắp chai.

Ninh Giai Kỳ có chút do dự, cầm lấy khăn lông đưa cho anh “mồ hôi ạ” .

Cảnh Nhược Đông cầm lấy, tuỳ ý mà lau trên mặt, ánh mắt vẫn dừng trên người cô. Ninh Giai Kỳ bị anh nhìn chằm chằm như vậy, đành phải đưa tay vào túi, lấy ra một lá thư tình gấp rất đẹp.

Hình trái tim........



Cảnh Nhược Đông rũ mắt nhìn lá thư tình trong tay cô, sắc mặt vẫn lãnh đạm ngước mắt nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, không khí có chút xấu hổ.

“Mẹ nó, hôm nay lại tập thêm nửa tiếng, mệt chết tôi rồi” Liễu Thanh Giang từ bên kia vừa nói vừa đi tới.

Có người đến gần, Cảnh Nhược Đông cũng dời mắt khỏi cô.

“Oh, nhóc con sao em cũng ở đây” Liễu Thanh Giang vừa nói tay vừa kéo áo, liền kéo qua khỏi đầu.

“Mặc vào.” Liễu Thanh Giang nhất thời không phản ứng kịp, áo bị anh cởi đã ném qua một bên

”A?”.

Ánh mắt Cảnh Nhược Đông tối đi, cầm lấy chai nước bên cạnh ném qua “Mặc áo của cậu vào.”

Liễu Thanh Giang“......”

Băng Tân Đồ liếc nhìn Ninh Giai Kỳ, ánh mắt đầy ý vị, đi qua nhặt quần áo Liễu Thanh Giang vứt tán loạn, ném tới trên mặt anh “Mặc áo vào đi, ở đây có con gái, cởi cái gì mà cởi”

Liễu Thanh Giang mặc áo xong vẻ mặt vô tội “Tôi thấy nóng”, “nhóc con, em để ý anh không mặc áo sao”

Ninh Giai Kỳ bị hỏi thế khuôn mặt đỏ bừng cũng không dám hé miệng trả lời.

“Cậu không cần mặt mũi nữa sao” Cảnh Nhược Đông ánh mắc lạnh lẽo liếc Liễu Thanh Giang một cái, nhìn về phía Ninh Giai Kỳ, tiếp tục đề tài ban nãy “Em muốn đưa cái này cho tôi?”

Suy nghĩ của Ninh Giai Kỳ bị kéo về, cô đem lá thư đang cầm trên tay đưa cho anh

Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao Em - Chương 7: “Cậu không cần mặt mũi nữa sao”