Lúc anh ta nói đến chữ “nhà họ Cảnh” thì liếc Cảnh Nhược Đông một cái, cố ý bảo “nhà họ Cảnh” là đang ám chỉ Cảnh Nhược Đông.
Liễu Thanh Giang cười ha ha “Cần gì phải đi đầu, nếu tôi lỡ làm cô nhóc ấy bị thương thì anh Cảnh có thể đập tôi ngay tại chỗ luôn đấy”.
Cảnh Nhược Đông không lạnh không nhạt liếc anh ta, Liễu Thanh Giang khẽ họ một tiếng, di dời tầm mắt, “hứng thú phừng phừng” nhìn sang những thiếu niên thiếu nữ đang chạy tới chạy lui trên mặt đất.
“Wow, Trường đại tiểu thư quả nhiên là Trường đại tiểu thư, thật chuẩn xác.”
“Trương Nhất Manh em là heo à! Ném chỗ nào thế? Ném lên mặt kia! Ở này ánh mắt thế là sao đây...”
“Nặn nhiều tuyết lên, em nặn ít như thế cho gà ăn đấy à?”.
“Ăn cơm không no hả, sao không ném trúng cái nào thế! Ném thấy chút mới ném xa được!”
Liễu Thanh Giang vừa đứng xem vừa ra vẻ chỉ đạo, Trương Nhất Manh bị anh làm phiền thì tức giận, tiện tay nặn một quả bóng tuyết ném về phía mặt Liễu Thanh Giang, “Anh ồn ào chết đi được!”
"Õiði......"
Liễu Thanh Giang đứng một bên hùng hổ phải tuyết, Cảnh Nhược Đông nhìn về phía Ninh Giai Kỳ cách đó không xa, trong mắt hiện lên ý cười hiếm có.
Lọt vào tầm mắt anh, là hình ảnh của cô lúc thì ngồi xổm trên đất nặn tuyết, lúc lại ném bóng tuyết về phía đối diện. Trên tay cô đeo bao tay, vì thế lúc nặn tuyết có hơi khó khăn, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng trên môi lộ ra nụ cười tươi.
Đó là một nụ cười trong sáng như trẻ con vậy.
Ngẫm lại, hình như đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô vui vẻ sôi nổi như vậy, từ trước đến nay, cô quá mức ngoan ngoãn quy củ rồi.
“Ninh Giai Kỳ!” Cảnh Minh Nguyên cách đó không xa đang cầm một quả bóng tuyết lớn đi đến chỗ cô.
Ninh Giai Kỳ giật mình, vội vàng chạy đi.
Nhưng Cảnh Minh Nguyên dù sao cũng là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, người vừa cao chân vừa dài, chạy vài bước đã đuổi kịp. Mắt thấy sắp bắt được Ninh Giai Kỳ, người trước mặt lại bỗng nhiên kêu lên một tiếng rồi ngã nhào trên mặt đất.
"Õi?"
Tuyết trên đất có chỗ mỏng chỗ dày, nơi Ninh Giai Kỳ mới đặt chân đến vừa lúc rất mỏng, hơn nữa phía trên còn phủ một lớp băng, trơn vô cùng. Tuy Ninh Giai Kỳ mặc nhiều, nhưng bị ngã trên mặt nền cứng thế này cũng đau không chịu được.
“Cậu ngốc thế?” Cảnh Minh Nguyễn đứng cười to, “Chạy không được nữa chứ gì?”
Ninh Giai Kỳ gian nan bò dậy, nhưng vừa mới đứng lên xoay người một cái, một đống tuyết liền rơi xuống đầu cổ.Việc này vốn cũng không có gì, ban nãy mấy đứa nhóc nghịch ngợm này cũng là chơi như vậy, nhưng hiện tại lại bởi vì vấn đề góc độ, phần lớn số tuyết này đã lọt vào trong cổ áo cô!
Lạnh đến thấu tim, Ninh Giai Kỳ bị đông lạnh run hết cả người lên.
Cảnh Minh Nguyên thấy vậy lại cười to một phen, ngồi xổm xuống tiếp tục nặn bóng tuyết, sau khi vo được một quả đủ tròn rồi liền giơ tay lên.
muốn ném về phía Ninh Giai Kỳ. Nhưng bỗng nhiên, bên cạnh có một bàn tay xuất hiện giữ tay cậu ta lại, sau đó dùng sức đẩy một cái. Trong phút chốc, cả quả bóng tuyết ấy đập mạnh vào mặt cậu ta.
“A......” Cảnh Minh Nguyên bị quả bóng tuyết
do mình nặn đập vào mặt, đau đớn không thôi, suýt chút nữa đã buột miệng nói lời thô tục. Nhưng ngay khi cậu ta cương cứng cả người quay đầu nhìn lại, lọt vào tầm mắt lại là hình ảnh Cảnh Nhược Đông đang nghiêm túc nhìn cậu ta, ánh mắt còn lạnh hơn cả băng tuyết.
Cảnh Minh Nguyên lập tức hoảng sợ “Anh...”
“Không biết chừng mực.” Cảnh Nhược Đông nói xong, đưa một tay ra nắm lấy bả vai Ninh Giai Kỳ kéo cô lên.
Cảnh Minh Nguyên vội nói: “Em, bọn em còn chơi mà! Vừa nãy cậu ấy cũng ném em như thế! Cậu ấy...”
“Ngã đau không?”
Cảnh Minh Nguyên ngậm miệng lại, bởi vì cậu ta phát hiện ra Cảnh Nhược Đông hoàn toàn không để ý đến mình. Anh chỉ rũ mắt nhìn Ninh Giai Kỳ, ánh mắt tuy vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng.
“Vẫn ổn ạ.” Ninh Giai Kỳ bình tĩnh đi sang một bên phủi quần áo, đau thì không đau, nhưng rất lạnh đấy!
Cảnh Nhược Đông nhíu mày “Mau về nhà, cởϊ qυầи áo ra.”