Chương 29: Cô điên rồi.

Ninh Giai Kỳ lúc này đã bị hành động của mình dọa đến ngu người rồi, chỉ có thể trả lời theo bản năng “A con, không có chuyện gì ạ. Con đang lấy quần áo, định đi tắm.”

“Vậy thì nhanh đi đi, nếu không tối lại học bài tới nửa đêm cho xem.”

“.........Vâng”.

Thẩm Giai Hàm vừa nói vừa xoay người đi về phòng mình. Sau khi tiếng đóng cửa phòng vang lên, Ninh Giai Kỳ đỡ người nhìn về phía tủ quần áo còn chưa đóng chặt đằng kia.

Cô điên rồi.

Lúc đầu Cảnh Nhược Đông cũng có hơi ngay người, đến khi phản ứng lại thì mùi hương thoang thoảng của thiếu nữ đã lan vào cánh mũi anh.

Bên ngoài vang lên giọng nói căng thẳng của Ninh Giai Kỳ, anh đứng trong này cũng khó thở theo. Một mảnh vải mềm mềm phớt qua má anh, cánh cửa tủ đóng không chặt, anh nương theo tia sáng mỏng manh lọt qua khe tủ mà liếc mắt nhìn thử, là một chiếc áo let" nho nhỏ màu trắng.

Lúc làm nhiệm vụ nguy hiểm vạn phần, có lần. anh từng núp trong một tầng lửng mấy giờ liền không hề di chuyển. Nhưng so với lúc ấy có thể duy trì tỉnh táo, thì bây giờ anh gần như không thể bình tĩnh cho được.

Tình huống lúc này thật khiến người ta bối rối hơn so với lúc đối mặt với đạo thật kiếm thật.

Tiếng bước chân dần dần đi xa, Cảnh Nhược Đông nhìn thấy bàn tay trắng nõn đặt trên cửa tủ, cửa tủ từ từ mở ra.



Ánh sáng lập tức tràn vào, Cảnh Nhược Đông

hơi nheo mắt, có chút “bình tĩnh” nhìn cô gái bị doạ đến ngu người, cô vừa rồi là hành động theo bản năng, cho nên lúc này mở tủ quần áo ra nhìn Cảnh Nhược Đông đang đứng giữa đống quần áo của mình, hơn nữa có chiếc áo let" còn đang có vào sườn mặt anh thì lông tơ trên người cố dựng hết cả lên.

“Có thể đi ra được chưa?” Cảnh Nhược Đông khoanh tay trước ngực, cười như không cười mà nhìn cô.

Ninh Giai Kỳ lùi ra sau một bước, có chút ủ rũ “Xin, xin lỗi, em......”

“Bị dọa tới mức này à, chẳng lẽ em nghĩ mẹ em sẽ ném sách vào mặt tôi bảo tôi cút đi sao?”

Ninh Giai Kỳ liên tục lắc đầu như cái trống bói.

Cảnh Nhược Đông khẽ cười, nhưng có lẽ là do tình huống hiện tại có hơi xấu hổ, anh đưa tay lên miệng khẽ họ nhẹ một tiếng, sau đó bình tĩnh bước ra khỏi tủ quần áo “Tôi về đây. Nếu không lát nữa mẹ em quay lại thì dù tôi không cần trốn cũng phải trốn thôi.”

Thoáng chốc, mặt Ninh Giai Kỳ đỏ bừng.

Vốn dĩ ngay từ đầu không cần trốn, trực tiếp cầm sách ảnh đem vào tủ quần áo, sau đó lại bịa lý do gì đó giải thích vì sao anh lại đây là được.

Nhưng hiện tại thì sao, trốn cũng trốn rồi, nếu Thẩm Giai Hàm còn đi ra lần nữa, Cảnh Nhược Đông đúng là có trăm miệng cũng không giải thích được vì sao trời tối rồi còn xuất hiện trong phòng của con gái bà.

Lúc bóng dáng anh đi tới cửa nhà, Ninh Giai Kỳ liếc nhìn cửa phòng Thẩm Giai Hàm một cái, sau đó nhấc chân đuổi theo.



“Anh....”

Cảnh Nhược Đông vừa đặt chân ra khỏi cửa nhà, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói mềm mại từ phía sau truyền tới.Anh quay đầu lại, nhìn Ninh Giai Kỳ đang giữ chặt góc áo của mình. Màn đêm buông xuống, gương mặt trắng nõn phiếm hồng của cô vừa sáng sủa vừa rõ ràng.

Cảnh Nhược Đông hơi rũ mắt, nhỏ giọng nói “Sao thế?”

Ninh Giai Kỳ mím môi “Không ạ.....Chỉ là, cảm ơn anh.”

“Không cần, nhân tiện mà thôi.” Cảnh Nhược Đông giơ tay, giống như trước đây, VỖ VỖ đầu cô “Anh đi đây.”

“Vâng”

Cảnh Nhược Đông quay đầu lại đi về phía hành lang dài, ban đêm gió lạnh thổi qua, mùi hương trên sườn mặt hình như lại nhạt đi thêm một chút.

Buổi chiều một tuần sau, tại cổng trường học. Lúc này đang là thời điểm tan học, rất nhiều xe đậu trước cổng trường, Trương Nhất Manh đi tới cổng trường, nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng cũng tìm được chiếc xe việt dã màu đen đậu dưới bóng cây ở bên kia.

“Liễu Thanh Giang!” Trương Nhất Manh nhìn thấy người từ trên xe xuống, mừng rỡ chạy lên phía trước, không hề khách sáo VỖ một cái vào cánh tay anh ta, “Thật đúng giờ.

“Trường đại tiểu thư bảo tôi tới đón ngài, tôi nào dám đến trễ” Liễu Thanh Giang lắc đầu, vò đầu cô ấy, “Không biết lớn nhỏ gì cả, nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là anh.”