Chương 16: Chú Cảnh bắt cá hai tay sao

“Nhưng mà, Từ Nam Nho...” “Rất giống Nhược Đông đúng không?” Ninh Giai Kỳ gật gật đầu.

“Hai người bọn họ là cùng cha khác mẹ đương nhiên sẽ có chút giống nhau.”

Thẩm Giai Hàm nhíu nhíu mày, ánh mắt có phần trào phúng, “Đàn ông thật đúng là xấu xa, trong nhà đã có vợ, còn ở bên ngoài ăn nằm với người khác, Từ Chân Ni cũng thật là may mắn, chịu đựng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng hết khổ”

Thẩm Giai Hàm cũng không kiêng dè Ninh Giai Kỳ, thoải mái trào phúng ở trước mặt cô. Mà Ninh Giai Kỳ lúc này hoàn toàn chấn kinh, nói như vậy, là chú Cảnh bắt cá hai tay sao.

Ninh Giai Kỳ cảm thấy khó có thể mà nhìn thẳng mặt Cảnh Túc, cô cũng lý giải được, vì sao hôm nay Cảnh Nhược Đông sắc mặt lại kém như vậy. Cô không thể tin được, phía sau của một Cảnh Nhược Đông rực rỡ như vậy, muốn gì được nấy, lại có một câu chuyện nhuộm đầy đau khổ.

Khoảng thời gian sau đó, Ninh Giai Kỳ cũng chưa gặp lại Cảnh Nhược Đông, có đôi khi thỉnh thoảng lướt qua nhau, nhưng một câu chào cũng không có. Sau đó nữa, ngày cuối cùng của năm cũng đến. Ngày đó, Ninh Giai Kỳ đi theo Thẩm Giai Hàm đi siêu thị mua nguyên liệu để chuẩn bị bữa tối, tối nay cả nhà sẽ cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, cho nên Thẩm Giai Hàm cũng muốn nấu vài món cho cả nhà nếm thử.

Sau khi về đến nhà, Ninh Giai Kỳ ở trong phòng bếp giúp Thẩm Giai Hàm, Phòng khác và phòng bếp cách nhau khá xa, lúc Ninh Giai Kỳ mơ hồ nghe từ phòng khách truyền đến một tiếng hét cô cũng không kịp phản ứng lại. Cho đến khi có tiếng đồ thuỷ tinh đổ vỡ, Ninh Giai Kỳ mới giật mình mà chạy ra.Vừa chạy đến phòng khách, cô bị cảnh tượng làm cho kinh hãi. Bình hoa sứ trên bàn

trà bị đập vỡ, Cảnh Nhược Đông đang vật lộn đánh nhau với Từ Nam Nho, nắm đấm của hai ngươi không chút lưu tình mà thẳng tay nện mặt vào đối phương.

“Hai đứa đang làm cái gì vậy? Cảnh Túc cùng Cảnh Nhược Hành đang ngồi trong thư phòng bỗng nghe tiếng động mà chạy ra.

Cảnh Túc chạy đến đem tách hai người bọn họ ra. Sau khi bị kéo ra, Cảnh Nhược Đông và Từ Nam Nho vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt hai người lạnh lẽo liếc nhìn đối phương, không ai lên tiếng.

“Tết nhất đến nơi rồi mà hai con làm cái gì vậy hả? Hai con không để ta vào mắt đúng không” Cảnh Nhược Hành nổi trận lôi đình, tay đập mạnh xuống bàn trà, tiếng vang vọng lại khiến không gian lạnh đi vài phần. Từ Chân Ni vẫn luôn

đây, bà lén lau nước mắt, tâm trạng hoảng hốt “Bố, bố đừng nóng giận, hai đứa chỉ là......”

“Con đừng có nói giúp cho bọn nó, Nhược Đông, Nam Nho, tự hai đứa nói ra cho ông.”

Cảnh Nhược Đông “Không có gì lý do gì cả, không muốn thấy cậu ta mà thôi.”



“Con nói cái gì vậy hả, đó là em trai con.”

“Cảnh Nhược Đông, con là anh trai, xuống tay cũng không biết nặng nhẹ là sao, bình thường đi

huấn luyện là dùng để đánh người trong nhà hả?” Cảnh Túc lúc này đã giận sôi máu.

Cảnh Nhược Đông nghe ông nói vậy, giọng anh lạnh đến cực điểm “Người một nhà? Ha, lúc mẹ còn sống bố có dám nói lời này ra không?”

"Con!"

“Cảnh Nhược Đông, con cầm miệng.” Cảnh Nhược Hành cau mày chuyển hướng đến từ Nam Nho, “Nam Nho con nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Từ Nam Nho ngữ điệu bằng phẳng, phảng phất so với người vừa rồi đánh nhau căn bản không phải là mình “Không có việc gì, như anh ta cũng đã nói, không muốn nhìn thấy đối phương mà thôi.”

“Con......Hai thằng nhóc thối này”

Bởi vì là đêm nay là giao thừa, cho nên cháu ngoại và cháu nội của Cảnh Nhược Hành đều sẽ về nhà, nhưng lúc này, không một ai dám lên tiếng khuyên giải cả. Sau một hồi yên tĩnh, Ninh Giai Kỳ đứng ở bên cạnh, dưới ánh nhìn tức giận của các trưởng bối, Cảnh Nhược Đông và Từ Nam Nho ai nấy lần lượt trở về phòng mình.

Thái độ của hai người bọn họ làm Cảnh Nhược Hành không giữ được bình tĩnh.

“Phản rồi phản rồi! Phản hết rồi! Để bọn nó

đi đi, lát nữa ăn cơm, để tự bọn nó đi xuống, không cần gọi, chúng ta tự mình ăn!” Cảnh Nhược Hành ngồi ở trên sô pha bộ dạng tức đến thở hổn hển.

Một bữa cơm tất niên ăn đến không có mùi vị, mọi người đều giả vờ bình thản, các hậu bối trong nhà cùng kính rượu Cảnh Nhược Hành, nhưng mọi người đều biết, Cảnh Nhược Hành vì hai đứa cháu trong nhà mãi vẫn không vui nổi.