Chương 14

Ninh Giai Kỳ nhìn làn da trắng noãn như tuyết, khuôn mặt tinh xảo của cô ấy, thật xinh đẹp, trong lòng cô có chút uể oải, đúng thật là cô ấy gánh nổi danh hiệu này mà.

“A, đó là Cảnh Nhược Đông và Mạnh Di Di phải không?” Tống Đình Quân khẽ cười nhẹ, cậu hiếm khi bàn về tin đồn trong trường.

Ninh Giai Kỳ sắc mặt hơi cứng đờ “không phải”.

“Hả?” “Bọn họ, không phải một đôi” Ninh Giai Kỳ nói chắc như đinh đóng cột.

“Vậy hả, tôi lại còn tưởng hai người họ là thật”.

Lại còn tưởng. Tất cả mọi người điều nghĩ như vậy sao?

Đúng thật, trai tài gái sắc, bọn họ đứng cạnh nhau như tiên đồng ngọc nữ vậy, thật là xứng đôi. Nhưng mà..... không phải thoạt nhìn xứng đôi thì sẽ xứng với nhau đầu, đúng không?

Trong lòng Ninh Giai Kỳ tự ti càng rối loạn, sâu trong nội tâm cô như có một ngọn cờ nhỏ tung bay phất phới hò reo, nếu có một ngày, cô cũng trở nên xinh đẹp, ưu tú như vậy, cô đứng ở bên cạnh anh cũng sẽ rất xứng đôi.

Cảnh Nhược Đông từ xa đã thấy Ninh Giai Kỳ cùng cậu nhóc hôm trước đi cùng nhau, anh khẽ nhíu đôi mày, ngữ khí có chút bất mãn “Ninh Giai Kỳ, mau lên xe.”

Ninh Giai Kỳ im lặng, bước chân nhanh hơn, đi đến. Ánh mắt anh nhàn nhạt dừng trên người Tống Đình Quân, mãi đến khi cậu ta rời đi mới nhìn về phía Ninh Giai Kỳ, “Quá tiết à?”



Ninh Giai Kỳ nhấp môi, gật gật đầu. Cảnh Nhược Đông mở cửa xe giúp cô, Ninh Giai Kỳ khom người chui vào xe lại nghe Cảnh Nhược Đông hỏi Mạnh Di Di, “Đưa cậu đi một đoạn. nhé?”

Mạnh Di Di chỉ chỉ cách đó không xa có một chiếc xe đang đi đến “Bố đến đón tớ rồi.”

Cảnh Nhược Đông “Ừ” một tiếng

“Vậy tôi đi trước.”.

“Được.”.

Cảnh Nhược Đông cũng ngồi vào xe, Ninh Giai Kỳ lướt qua anh liếc nhìn Mạnh Di Di đứng ngoài cửa sổ xe, trùng hợp là, cô ấy cũng đang nhìn cô. Hai người yên lặng nhìn nhau, ai nấy đều có tâm tư riêng.

Một lát sau, Mạnh Di Di hơi mỉm cười với cô, một nụ cười tươi rất đẹp, không mang giả dối cũng không sắc bén, nhưng Ninh Giai Kỳ lại cảm nhận được loại cảm giác mà cô không thích nhất. Đó là một loại kiêu ngạo, đối với kẻ yếu là nhìn nửa con mắt.

Thời gian từng chút từng chút qua đi, ngày thi cuối kỳ càng đến gần, Ninh Giai Kỳ cũng ngày càng nổ lực. Rất nhiều lần mỗi đêm Thẩm Giai Hàm đều phát hiện phòng Sầm Ninh luôn sáng đèn, bà đẩy cửa đi vào thấy cô luôn chăm chỉ đọc bài, có đôi khi là làm bài tập, có đôi khi là đeo tai nghe nghe tiếng anh.

Thẩm Giai Hàm thấy như vậy cũng không nói gì, chỉ là thỉnh thoảng bà sẽ mang cho cô một ít đồ

ăn, rồi yên lặng mà trở về phòng mình. Ở trường học Ninh Giai Kỳ cũng bắt đầu có những thay đổi nhỏ, ví dụ như, cô cùng các bạn trong lớp nói chuyện nhiều hơn, thỉnh thoảng sẽ trả lời bài, hoặc là mạnh dạn hỏi bài Tống Đình Quân và Trương Nhất Manh.



Những thay đổi này không phải người khác mang lại cho cô, mà chính bản thân cô đã bức ép chính mình, tật nói lắp của cô là do chứng ngại tâm lý giao tiếp, cho nên chỉ có thể tự chính mình thuyết phục bản thân cố gắng thoát ra mới có thể khỏi hoàn toàn.

Kỳ thi cuối học kỳ rốt cuộc cũng qua đi, thời khắc phát bài thi, tâm trạng khẩn trong của Ninh Giai Kỳ rốt cuộc cũng buông xuống.

Tan học, cô cẩn thận đem bài thi bỏ vào cặp sách, vội vã mà chạy về hướng cổng trường. Cảnh Nhược Đông là người đầu tiên mà cô muốn khoe thành quả nỗ lực của mình. Tuy rằng muốn đứng top đầu mà trong lớp toàn những nhân tài ưu tú, hiện giờ vẫn quá khó khăn a, nhưng mà thứ hạng lần này của cô là một bước nhảy vọt so với thứ hạng đếm ngược của tháng trước.

“Chú Trạch! Anh Nhược Đông còn chưa ra ạ?” Ninh Giai Kỳ vừa mở cửa xe vừa nói.

“Giữa trưa Cảnh tiên sinh có tới đón đại thiếu gia, chiều nay cậu ấy không có đi học.”

Cảnh tiên sinh mà chú Trạch nói đến chính là Cảnh Túc, bố của Cảnh Nhược Đông.

Ninh Giai Kỳ có chút sửng sốt “Họ đi đâu vậy ạ?"

“Cái này chú cũng không rõ lắm, chắc là giờ này đã về nhà rồi.”

Ninh Giai Kỳ gật gật đầu, có chút vội vàng “Vậy, chúng ta cũng mau trở về thôi.”

“Được.”