Chương 65

So với sòng bài náo nhiệt mà hòa hợp, phòng làm việc của ông cụ Quý Hiển trang nghiêm và vắng lặng hơn nhiều. Quý Hiển đã thay thường phục ngồi trên ghế mây, Quý Tranh gõ cửa bước vào rồi đóng cửa. Trong phòng chỉ còn tiếng giọt mưa táp vào kính cửa sổ.

Đã lâu rồi hai ông cháu chưa ngồi lại trò chuyện, thấy Quý Tranh bước vào, Quý Hiển nói: “Ngồi đi.” Ông cụ râu tóc bạc trắng, bình thường ông luôn vui vẻ hòa nhã, Quý Tranh rất hiếm khi thấy ông nghiêm túc như thế.

“Vâng ạ.” Quý Tranh đáp lời rồi kéo ghế ngồi xuống, tư thế chỉnh tề.

Tuy đây không phải trong quân đội, nhưng Quý Tranh đã quen với tư thế ngồi này, hơn nữa trước mặt anh là người ông mà anh luôn kính trọng. Anh ngồi xuống, ông cụ ngồi sau bàn làm việc nhìn thẳng vào mắt anh.

Quý Hiển quan sát Quý Tranh, thằng bé ngày nào giờ đã trở thành một người đàn ông cao lớn tuấn tú, một quân nhân đầy chính trực mà sắc bén. Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng biết từ lúc nào thằng bé đã khôn lớn. Con cháu lớn rồi thì tự nhiên cũng có suy nghĩ và ý định của riêng mình.

Quý Hiển không phải là một bậc gia trưởng thích áp đặt, cho dù là chuyện gì, ông cụ luôn biết cách giải quyết bằng lời nói, lần này cũng vậy.

Quý Tranh nhìn sự sắc bén trong mắt ông nội dần dần biến mất, ông nội nhìn Quý Tranh nói: “Lần trước ông đến quân khu, có người nói rằng mấy ngày trước cháu vừa đến. Lúc đến còn dẫn theo một cô gái, trông có vẻ là bạn gái của cháu.”

Ông cụ dừng lại một lúc, Quý Tranh khẽ nói: “Vâng, đại đội trưởng đã nói với cháu.”

“Ông đã biết, bà cháu đương nhiên cũng biết, bà ấy đã tra tên của cô gái kia.” Quý Hiển tiếp tục nói, “Mấy ngày nay chuyện của cô gái kia gây xôn xao không nhỏ, ông bà đã tìm hiểu sơ qua.”

Nhắc đến chuyện mấy ngày nay, Quý Tranh hơi mím môi, anh đợi ông nội nói tiếp.

“Cha bán thuốc phiện, còn gϊếŧ cả vợ, đang phải chịu án hình sự. Cô gái kia chưa học hết cấp ba đã vào giới giải trí làm diễn viên.” Quý Hiển nói đến đây thì dừng lại giải thích: “Ông không có thành kiến với nghề nghiệp của cô ấy, nhưng gần đèn thì sáng gần mực thì đen…”

Nói đến đây, giọng ông bớt phần nghiêm khắc, thêm phần khuyên nhủ: “Hai người các cháu không xứng với nhau, bất luận là con người hay gia thế đều không xứng. Có những việc trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cháu cũng nên lắng nghe thái độ của người nhà về chuyện giữa cháu và cô Khương.”

Quý Hiển và Quý Tranh đều là người ôn hòa. Nhưng khi người ôn hòa đã có chính kiến của mình, họ sẽ càng biết cách thuyết phục người khác nghe theo suy nghĩ của mình.

Cơn mưa ngoài cửa càng lúc càng nặng hạt, kèm theo từng tiếng sấm vang rền. Căn phòng vẫn im lặng như tờ, ánh đèn nhu hòa chiếu rọi trên người hai ông cháu.

Quý Tranh vẫn im lặng, Quý Hiển cũng hòa hoãn lại, ông nói tiếp: “Vốn dĩ ông bà nội đã suy tính chuyện này thay cho cháu, bạn bè của ông bà nội cũng có nhiều cháu chắt bằng tuổi với cháu…”

“Cháu chỉ cần cô ấy.” Quý Tranh ngước mắt nhìn ông nội, trầm giọng nói.

Phía sau ông là khung cửa sổ, giọt mưa trượt dài trên mặt kính, Quý Hiển sững lại.

Quý Tranh luôn rất lễ phép mà ôn hòa, cho dù đối phương có vô lễ đến mức nào đi nữa, anh sẽ luôn chờ đối phương dứt lời rồi mới nói lên ý kiến của mình. Thế mà hôm nay anh lại ngắt lời ông.

Quý Tranh khẽ mím môi, cúi mắt nhìn mặt bàn, nói: “Cháu chỉ thích cô ấy.”

Bất luận là con người hay gia thế đều chỉ là những thứ ngoài thân, không gì có thể ngăn cản được chữ “thích” của anh.

Nói rồi, Quý Tranh ngước mắt nhìn ông nội, trong mắt thấp thoáng ý cười, còn mang theo chút ngại ngùng, anh nói: “Cháu không quen nói chuyện nhi nữ tình trường trước mặt ông. Nhưng dường như chỉ khi nói thế, cháu mới có thể giãi bày những điều cháu muốn nói với ông.”

Quý Hiển và Quý Tranh trò chuyện hơn một tiếng, đến khi nói xong, cơn mưa đã nhỏ dần. Quý Tranh rời khỏi thư phòng, đến phòng đánh bài chào tạm biệt mọi người, rồi rời khỏi đại viện quân đội

Sau khi rời khỏi thư phòng, hai ông cháu đều có vẻ rất bình tĩnh, nhìn không giống như vừa cãi vã. Ông cụ Quý Hiển trở về thư phòng, bà Lương Thanh Các bưng trà nóng lên, hai vợ chồng nhìn nhau, Quý Hiển mỉm cười.

Lương Thanh Các rót trà cho chồng, rồi ngồi lên ghế mây, hỏi: “Đã nói chuyện với thằng bé chưa?”

Hôm nay trước khi gọi Quý Tranh về nhà, Lương Thanh Các đã nói rõ với Quý Hiển quan điểm của mình về chuyện này. Nếu nhà họ Quý không đồng ý, chuyện của Quý Tranh và Khương Cách cũng sẽ không thành.

Hương trà vương vấn, cơn mưa ngoài cửa sổ đã ngừng rơi. Quý Hiển nhìn chén trà trước mặt, bên tai là lời vợ nói, trong đầu lại văng vẳng giọng Quý Tranh.

“Nhờ cô ấy mà mắt cháu mới khá lên.”

“Tình cảm cháu giành cho cô ấy xuất phát từ lòng cảm kích.”

“Cháu là một người lính, cháu dùng lý trí của một người lính để cam đoan, Khương Cách chắc chắn sẽ trở thành một người vợ lính thật tốt.”

“Ông nội, cháu muốn cô ấy mãi mãi được hạnh phúc, cháu không muốn tình cảm của cháu khiến cô ấy đau lòng khổ sở, thế nên cháu hi vọng ông sẽ không cự tuyệt cô ấy.”

Hai ông cháu hàn huyên hơn một giờ, cuối cùng vẫn không đạt được một kết quả chính thức. Đối với nguyện vọng của Quý Tranh, Quý Hiển không trả lời. Chuyện như thế không thể nào nhanh chóng có câu trả lời. Muốn hiểu rõ Khương Cách, hiểu rõ tình cảm giữa bọn họ, xác định và đánh giá hai người có phù hợp với nhau không… sẽ cần rất nhiều thời gian.

Nhưng kỳ thật ngay từ lúc Quý Tranh kiên định nói rằng mình chỉ thích Khương Cách, ông cụ đã do dự, suy nghĩ của ông cũng lung lay. Không phải là vì bị Quý Tranh thuyết phục, mà là vì ông biết chắc rằng mình sẽ không thuyết phục được Quý Tranh, thế nên có lẽ đành phải thỏa hiệp.

Quý Tranh rất hiếm khi thẳng thừng nói rõ mình muốn gì, nếu như anh đã nói vậy, chứng tỏ anh sẵn lòng đánh đổi mạng sống vì cô. Tình cảm ấy quá sâu đậm, bốn chữ ‘môn đăng hộ đối’ hoàn toàn không thể làm lay động được.

Lương Thanh Các khẽ hắng giọng, Quý Hiển hoàn hồn, nhấp một hớp trà, rồi nói: “Kỳ thật tôi cảm thấy cũng không đến mức không chấp nhận được…”

Lương Thanh Các ngước mắt nhìn chồng mình, đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ híp lại, bà đếm ngón tay nói: “Chấp nhận thế nào được? Ngoại trừ tướng mạo, thì từ gia đình, nghề nghiệp đến tính cách của hai đứa nó đều không thích hợp một chút nào.”

Nói rồi, Lương Thanh Các hỏi Quý Hiển: “Mình chưa nói rõ với thằng bé à?”

Thấy bà lại sắp nổi cơn lôi đình, Quý Hiển lập tức đứng dậy đỡ lấy vợ, liến thoắng nói: “Ôi chao, tôi nói rồi, đi thôi, tôi với mình xuống đánh bài với cả nhà.”

Bị Quý Hiển đẩy ra khỏi thư phòng, Lương Thanh Các khẽ nhíu đôi mày lá liễu.



Anh đón xe rời khỏi đại viện quân đội, đến lúc về tới căn hộ hồ Bạch Lộ đã hơn chín giờ đêm. Mưa vốn đã dứt, nhưng nửa đường mưa lại tuôn xối xả. Bước khỏi taxi, quần áo Quý Tranh lấm tấm nước mưa. Anh đến trước cửa nhà Khương Cách rồi nhấn mật mã mở cửa.

Trong căn hộ tối đen không một ánh đèn, chỉ có vài ngọn đèn ngoài cửa sổ hắt vào phòng. Phòng khách tĩnh lặng như tờ, mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.

Quý Tranh đứng trước cửa nhà, ánh đèn ngoài hiên cửa chiếu lên bóng dáng cao lớn của anh. Trong không khí thoang thoảng mùi lê ngọt ngào. Anh nghe thấy tiếng hít thở và nhịp tim đập của mình, trái tim anh vốn đang đập nhanh vì vừa mới chạy đến, bây giờ đã bình thường trở lại. Quý Tranh khẽ mỉm cười rồi tiện tay đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa khe khẽ vừa vang lên, một luồng gió thơm ngát bỗng lướt qua người Quý Tranh. Trong bóng tối, cánh tay cô như dây leo quấn quanh cổ anh. Quý Tranh thấp giọng cười, thuận thế ôm lấy vòng eo thon thả của cô rồi bế bổng cô lên.

Vòng tay Khương Cách ôm hờ lấy cổ anh. Tiếng cười và hơi thở của anh rõ ràng trong đêm tối. Khương Cách như một chú cún nghịch ngợm định há miệng cắn lên yết hầu anh, nhưng chưa kịp cắn, cô lại nhớ đến lời Quý Tranh nói trong xe.

Khương Cách lập tức dời, rồi lướt môi dọc lên cổ anh. Làn da anh vừa nóng bỏng vừa lấm tấm vài hạt mưa mát lạnh. Khương Cách hé môi cắn lên cằm anh.

Hàm răng nhòn nhọn của cô cắn lên da anh, như đang lưu một dấu ấn trên cơ thể anh. Nơi ấy tê dại mà ngứa ngáy, hơi thở dồn dập mà ngọt ngào của cô phả lên môi anh, xúc cảm ấy như lan truyền khắp cơ thể. Yết hầu Quý Tranh dịch chuyển lên xuống, anh quay lưng đè cô sát lên cánh cửa.

Bờ lưng va chạm với ván cửa tạo nên một tiếng vang trầm đυ.c. Trái tim Khương Cách như hẫng một nhịp, cơ thể cô hoàn toàn bị anh khống chế, hơi thở mạnh mẽ của anh bao trùm quanh cô. Anh dễ dàng tìm được tai cô, lướt môi đến rồi cắn lên vành tai cô.

Khương Cách khẽ bật ra một tiếng rêи ɾỉ, hai tay cô ôm chặt lấy cơ thể anh. Môi anh quấn quít bên tai cô, anh khẽ bật cười, giọng nói trầm thấp mà gợi cảm.

“Quý phu nhân ở đây làm gì thế?”

Trái tim Khương Cách rung động, giọng cô vừa khẽ khàng vừa run rẩy. Cô hé môi muốn cắn anh, vừa cắn vừa nói: “Cắn anh.”

Hùng hồn quá nhỉ.

Quý Tranh cười khẽ để mặc cho cô cắn. Anh đưa tay vuốt tóc cô như đang vỗ về một chú mèo nhỏ đang cáu gắt. Anh áy náy hỏi: “Vì anh về trễ sao?”

Lúc cúp điện thoại anh đã nói rằng mình sẽ về ngay. Nhưng anh trò chuyện với ông nội hơi lâu, lúc trở về đã trễ hơn dự đoán.

Anh vừa mở cửa đã phát hiện Khương Cách đang đứng đó. Trái tim Quý Tranh khẽ rục rịch, thấy cô lặng im không trả lời, anh cúi đầu sát vào mặt cô, dịu giọng nói: “Em đứng ở đây chờ anh lâu chưa?”

Khương Cách bị anh ôm chặt trong lòng, cô đã thích ứng với hơi thở của anh, cả người cô bây giờ cũng nóng rực. Vừa nghe anh hỏi, cô lập tức giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng lại không cách nào thoát được.

“Sợ anh không trở về à?” Quý Tranh hỏi.

Cô gái trong lòng vẫn không nói lời nào mà vẫn tiếp tục giãy dụa. Anh nhớ lại vẻ mặt của Khương Cách khi anh rời đi.

Dù anh không nói nhưng Khương Cách cũng biết hôm nay về nhà anh sẽ gặp chuyện gì. Chuyện giữa hai người, dường như một chữ “thích” thôi không thể giải quyết được tất cả.

Trong lòng cô vô cùng sợ hãi.

Thế nhưng sự cố chấp tức giận của cô lại không thắng được một lời thì thầm dịu dàng bên tai của anh. Cơ thể cô dần mềm nhũn trong lòng anh, giọng cô nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy được trong màn đêm yên tĩnh.

“Ừm.”

Quý Tranh cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn của anh vô cùng dịu dàng, hai đôi môi mềm mại quấn quít bên nhau. Giữa nụ hôn ngọt ngào, giọng nói anh dịu dàng mà gợi cảm đến khó cưỡng.

“Sẽ không có chuyện đó, Khương Cách.” Trái tim Quý Tranh như được sưởi ấm, anh ôm chặt cô vào lòng mình, “Em là lối về của anh, dù có đi đến nơi đâu, bến đỗ cuối cùng của anh sẽ mãi là em.”