“Em gái của Khương Cách cũng không khống chế được cảm xúc và có khuynh hướng bạo lực sao?” Chương Đình nghe Quý Tranh nói xong thì hỏi ngược lại.
Quý Tranh trả lời: “Vâng.”
Anh đứng trước bồn hoa bên cạnh gốc cây ở tiểu khu Sơn Diêu, vừa trả lời xong thì thấy Khương Đồng ló đầu ra từ cửa sổ phòng ngủ. Khương Đồng không khóc lâu, sau khi khóc xong cô bé lau nước mắt rồi đi về nhà. Đến tiểu khu thì đúng lúc gặp được Tống Bách Hợp vừa mua thức ăn về, cô bé lập tức chạy đến làm nũng.
Khương Đồng ở góc cầu thang sau phòng học kia là đóa hoa sớm nở tối tàn, Khương Đồng hiện tại là dáng vẻ mà Khương Cách kỳ vọng, phấn chấn, vui vẻ, biết làm nũng, biết chơi xấu, hồn nhiên mà đáng yêu.
“Trạng thái tinh thần của hai chị em rất giống nhau, những biểu hiện này không phải là sinh ra đã có.” Chương Đình phân tích, “Có thể là do có cùng hoàn cảnh trưởng thành.”
Khương Đồng trên lầu đang chào anh, Quý Tranh ngẩng đầu mỉm cười đáp lại. Sau đó anh cúi đầu nói với Chương Đình: “Khương Đồng nói cô bé sắp bị “người kia” gϊếŧ.”
Chương Đình đáp: “Sợ hãi từ sâu trong tiềm thức.”
“Vâng.” Quý Tranh nhớ lại đêm 30, lúc Khương Cách nhìn thấy hình tên fan cuồng, ánh mắt trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn, anh nói: “Khương Cách cũng sợ một người.”
Đầu bên kia điện thoại, Chương Đình trầm mặc một lúc rồi nói: “Có lẽ hai người họ sợ cùng một người. “Người kia” có thể tổn thương bọn họ trong một thời gian dài như vậy, chắc hẳn đó là người thân. Sở dĩ bọn họ sợ hãi như vậy là theo bản năng. Người kia đã gây tổn thương nặng nề cho bọn họ trong khoảng thời gian bọn họ trưởng thành, thế nên dù đã lớn lên, nỗi sợ đối với người đó chỉ tăng chứ không giảm.”
Quý Tranh nhớ lại lúc Khương Cách chạy ra khỏi phòng thay đồ rồi đến ôm lấy anh, cơ thể cô lạnh buốt mà cứng đờ như vừa ngâm trong nước, cô sợ hãi đến tột cùng. Khi ấy anh không hiểu rõ cô, nên cũng không suy nghĩ nhiều. Một người kiên cường như Khương Cách sẽ rất hiếm khi tỏ ra sợ hãi đến thế.
Có thể thấy được người kia đã tổn thương cô sâu đậm đến mức nào.
Theo lời Khương Đồng nói, “người kia” đã sắp ra ngoài. Lúc mới bắt đầu làm vệ sĩ cho Khương Cách, Tiểu Bàng từng nói với anh, trước đấy tính tình Khương Cách cũng khó chịu, nhưng năm nay lại khó chịu hơn hẳn.
Trong đầu cô nhớ kỹ ngày “người kia” sẽ ra ngoài, tinh thần của cô càng lúc càng thở nên căng thẳng.
Chương Đình nói xong thì hỏi: “Sau đó Khương Đồng không nói gì nữa à?”
“Không có.” Quý Tranh trả lời. Khương Đồng khóc xong thì không nói gì nữa, cô bé im lặng cho đến khi tới cổng tiểu khu. Nhìn thấy dì Tống Bách Hợp, cô bé chạy đến như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Khương Cách thì sao?” Chương Đình lại hỏi.
Quý Tranh hơi ngẩn người, nói: “Cô ấy càng kín miệng.”
“Có vẻ đây là hồi ức rất đau khổ.” Chương Đình từng gặp rất nhiều bệnh nhân như thế, chỉ biết thở dài, “Không muốn nhắc đến, không muốn nghĩ tới, chỉ khép mình trốn tránh. Hơn nữa, càng là người thân thiết càng không muốn nói, vì sợ bọn họ bị cuốn vào.”
Quý Tranh khẽ ngước mắt lên.
Gọi điện thoại xong, Quý Tranh lên lầu. dì Tống Bách Hợp đang nấu cơm, thấy Quý Tranh đến, bà cười nói: “Anh Quý, cơm tối sắp xong rồi.”
Khương Đồng ló người ra từ sau lưng Tống Bách Hợp, nói: “Dì làm nhiều món ăn ngon lắm đấy, anh Tranh thật có lộc ăn.”
Quý Tranh khẽ mỉm cười rồi lễ phép nói: “Cháu cảm ơn ạ, thật ra không cần phiền phức như vậy.”
“Không phiền không phiền.” Tống Bách Hợp đáp lời, sau đó quay đầu cau mày nhìn Khương Đồng: “Cháu mau đi ra đi, chỉ bày thêm việc chứ chẳng giúp được gì, đừng làm vấy dầu muối lên người. Đúng rồi, dì còn chưa kịp hỏi anh Quý, lần này chủ nhiệm mời phụ huynh là có việc gì, có phải cháu lại gây chuyện nữa rồi không?”
Nhắc đến chuyện này, Khương Đồng lập tức chuồn êm khỏi phòng bếp, cô bé vừa kéo Quý Tranh đi vừa kêu la: “Ai da, không có gì đâu, phải không anh Tranh?”
Quý Tranh vẫn không nói gì, anh bị Khương Đồng kéo vào một gian phòng ngủ. Vừa vào phòng, Khương Đồng đã đóng sập cửa lại. Quý Tranh nhìn dáng vẻ hoạt bát của cô bé, rồi nhớ đến những lời cô bé nói ở góc cầu thang, anh chợt không nói nên lời, chỉ đưa mắt quan sát phòng ngủ.
Phòng ngủ trang trí không khác gì phòng khách, vừa ấm áp vừa sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi. Màu sắc căn phòng thiên sáng, chỉ có chiếc tủ quần áo bên cạnh cửa sổ là tối màu. Tủ quần áo rất lớn, suýt chút nữa thì đã chặn cả cửa sổ, tấm ván gỗ nặng nề tối màu có phần không hợp với căn phòng.
“Đây là phòng của chị em.” Khương Đồng vừa nói vừa đẩy ghế đến cho Quý Tranh, bảo anh ngồi xuống.
Quý Tranh ngồi trên ghế trước bàn trang điểm, Khương Đồng thì ngồi bên mép giường. Anh nhìn Khương Đồng, tay khoác lên bàn trang điểm, khẽ cười hỏi: “Em có gì muốn nói với anh à?”
Khương Đồng khóc xong thì cảm xúc cũng dần bình ổn lại, cô bé nhớ lại những lời mình đã nói với Quý Tranh, vừa hối hận vừa bất an. Lúc ấy bị cảm xúc chi phối, không thể khống chế, bây giờ lời nói đã ra khỏi miệng, Khương Đồng nghĩ mình vẫn phải cố gắng cứu vãn một chút.
Ngón tay đặt trên mép giường gõ gõ, Khương Đồng nhìn Quý Tranh, do dự nói: “Mấy lời em nói với anh hôm nay…”
Quý Tranh vẫn không đổi sắc mặt, thay cô bé nói tiếp: “Không muốn anh nói cho chị em à?”
“Vâng ạ.” Khương Đồng lập tức gật đầu, cô bé nói: “Nếu anh nói cho chị ấy biết, chẳng phải mấy năm nay em giả vờ sẽ thành công cóc sao?”
Khương Đồng nói xong thì lập tức ngẩng đầu, mỉm cười với Quý Tranh: “Anh đừng nói với chị em nhé.”
Vẻ ngoài của Khương Đồng và Khương Cách không giống nhau, nhưng vừa nhìn đã biết hai người là chị em ruột. Trên người Khương Đồng có bóng dáng của Khương Cách, cô bé là một phiên bản nhỏ tuổi của Khương Cách.
Quý Tranh không trả lời, anh nhìn về phía bàn trang điểm. Trên bàn trống trơn, chỉ đặt một khung hình. Bức anh l*иg trong khung đã hơi cũ, là ảnh chụp chung của Khương Cách và Khương Đồng.
Trong ảnh Khương Đồng khoảng mười tuổi, cô bé mặc quần áo bệnh nhân ngồi trong lòng Khương Cách, sắc mặt yếu ớt mà tái nhợt, nhưng lại nở nụ cười ngọt ngào. Khương Cách cũng mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, trên mặt còn lớp trang điểm từ buổi trình diễn chưa tẩy đi, lớp trang điểm già dặn không hợp với khuôn mặt non nớt bầu bĩnh của cô chút nào. Cô ngồi bên giường bệnh, tay chân mảnh khảnh, cẩn thận ôm Khương Đồng vào lòng, trong mắt là nét cười thoải mái mà dịu dàng.
Có vẻ như đó là lúc Khương Cách và Khương Đồng vừa đến Nam Thành, để có tiền chưa bệnh cho Khương Đồng, Khương Cách ký hợp đồng với công ty quản lý vào lúc chưa đến tuổi trưởng thành, tính ra lúc ấy cô cũng bằng tuổi với Khương Đồng bây giờ.
Quý Tranh không nói tiếp, Khương Đồng lo rằng anh không đồng ý với yêu cầu của mình, cô bé bất an nói: “Anh Tranh, anh đừng nói với chị em…”
“Chị em hi vọng em có thể khỏe mạnh trưởng thành, cũng hi vọng em sẽ hạnh phúc.” Quý Tranh lên tiếng.
Anh quay đầu nhìn Khương Đồng đang ngẩn ngơ: “Chị em không đòi hỏi em phải lớn lên như thế nào, cũng không hề đòi hỏi em phải giống như một đứa trẻ bình thường, chị em không hề đòi hỏi em điều gì.”
Nụ cười trên mặt Khương Đồng dần nhạt đi, cô bé ngồi bên mép giường, bàn tay nắm chặt lấy tấm ga.
Quý Tranh nhìn Khương Đồng, nói thêm một câu: “Chị em nói với anh rằng chị chỉ muốn em sống tốt.”
Trái tim Khương Đồng thắt chặt lại.
Quý Tranh dời mắt đi, rồi lại nhìn về tấm hình cũ. Khương Cách trong bức ảnh đó không sắc bén như bây giờ.
Như Khương Đồng nói, Khương Cách đã cố gắng hết sức để cho Khương Đồng những điều tốt nhất trong phạm vi khả năng của mình.
“Chúng ta không thể nào lựa chọn hoàn cảnh trưởng thành, sinh ra trong gia đình như thế nào, lớn lên ra sao, từ lúc ra đời đã được định sẵn.” Quý Tranh quay đầu nhìn Khương Đồng, anh mỉm cười.
“Khương Đồng.” Quý Tranh gọi cô bé, dịu giọng nói: “Hiện tại em có thể an ổn trưởng thành là vì có Khương Cách bảo vệ em. Như lời em nói, chị em đã cố gắng hết sức để cho em những điều tốt nhất trong khả năng của mình. Chị em thật sự yêu em, thế nên chị em sẽ làm tất cả mọi thứ, trong mắt người ngoài, thậm chí trong mắt em, điều này không đáng giá, nhưng chị em cam tâm tình nguyện.”
“Anh từng đọc được một câu nói, bụi gai là những mầm cây se lại vì không thể sinh trưởng khỏe mạnh, nếu như chúng sống trong môi trường thuận lợi hoặc được nâng niu chăm sóc, chúng sẽ biến thành cành lá um tùm. Ban đầu tất cả đều là gai, nếu như được chăm sóc tốt, chúng đều sẽ trở thành hoa lá tươi đẹp.” Quý Tranh nói, “Em cũng có thể trở thành hoa lá tươi đẹp.”
Nước mắt Khương Đồng rơi lã chã.
Cô bé nhíu mày, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt lăn dài trên má, Khương Đồng nhìn Quý Tranh, giọng nói run rẩy.
“Anh Tranh, em được chị bảo vệ, có thể nở thành hoa lá tươi đẹp. Còn chị em thì sao? Chị em không có gì cả, vốn dĩ chị ấy mới là hoa lá tươi đẹp…”
Trái tim Quý Tranh thắt chặt lại.
Mười giờ tối, cảnh quay của Khương Cách vẫn chưa kết thúc. Kế tiếp còn lịch trình khác, cô phải đẩy nhanh tốc độ quay phim, hôm nay cô đã đóng phim cả ngày, từ sáu giờ sáng đến bây giờ.
Thể lực của con người có thể bổ sung qua thức ăn, nhưng tinh thần chỉ có thể điều chỉnh bằng cách nghỉ ngơi, nhưng từ lúc bắt đầu quay phim lúc rạng sáng đến bây giờ, Khương Cách gần như không chợp mắt. Tinh thần của cô đã đến bờ vực sụp đổ, mỗi lần quay xong một cảnh lại khiến người ta thêm lo lắng.
Lý Nam và Tiểu Bàng đang nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh Khương Cách, bỗng nhiên lại cảm nhận được bầu không khí căng thẳng dịu đi phần nào. Đang đứng chờ cảnh quay kế tiếp, Khương Cách bỗng nhìn về một phía nào đó rồi hỏi: “Sao anh lại trở về?”
Ngoại hình của Quý Tranh luôn gây chú ý, nhưng trong trạng thái làm việc căng thẳng như thế này, rất ít người có thể chú ý đến anh. Thế nhưng dường như Khương Cách đang tập trung chờ anh xuất hiện, anh vừa đến nơi, cô đã phát hiện ra.
Lý Nam và Tiểu Bàng thấy Quý Tranh và nụ cười dịu dàng của anh thì thở phào nhẹ nhõm. Có Quý Tranh ở đây, Khương Cách sẽ khống chế được cảm xúc.
Quý Tranh bước đến, lướt mắt nhìn trường quay rồi hỏi: “Sắp xong rồi à?”
“Sắp rồi, còn một cảnh quay cuối cùng thôi.” Lý Nam trả lời.
Quý Tranh mỉm cười cúi đầu nhìn Khương Cách, cô mặc trang phục diễn, thân hình gầy gò đứng trong gió đêm.
“Dì em có làm vài món ăn em thích, quay xong rồi ăn nhé.”
Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của cô. Ở đây có nhiều người, cũng không tiện nhắc đến Khương Đồng. Nghe Quý Tranh nói thế, Khương Cách khẽ gật đầu đáp một tiếng.
Đoàn phim kết thúc công việc, Quý Tranh và Khương Cách về đến phòng khách sạn. Đây là dạng phòng suite, có cả một phòng ăn nhỏ, Quý Tranh lấy hộp giữ nhiệt, dọn thức ăn ra cho Khương Cách.
Khương Cách đi thay quần áo rồi rửa tay, lúc ngồi xuống đã ngửi thấy mùi thức ăn quen thuộc. Tâm trạng căng thẳng ngột ngạt cả ngày đã giảm đi một chút, Quý Tranh đưa đũa tới, Khương Cách nhận lấy rồi ngước mắt nhìn anh hỏi: “Tại sao anh lại trở về?”
Cô lại hỏi thêm lần nữa, Quý Tranh gắp đồ ăn cho cô, bình tĩnh trả lời: “Tôi đã phái vệ sĩ khác đến bảo vệ Khương Đồng.”
Khương Cách lập tức căng thẳng: “Tôi không an tâm về những người khác.”
“Tôi cũng không yên tâm về em.” Quý Tranh nói.
Khương Cách ngước mắt lên, nhưng cô không nói tiếp.
Bầu không khí trong nhà ăn yên tĩnh, Khương Cách không hỏi tiếp chuyện này, xem như đã chấp nhận cho anh trở về. Cô ăn vài miếng, đồ ăn dì nấu rất ngon, nhưng cô không ăn được bao nhiêu.
Thấy cô không có khẩu vị, Quý Tranh bèn dọn chén đũa, thu dọn bàn xong, anh rót nước cho cô.
Khương Cách uống một ngụm, nhìn Quý Tranh cất thức ăn vào ngăn tủ lạnh, cô hỏi: “Khương Đồng thế nào?”
Quý Tranh trở lại ngồi lên ghế, giữa hai người là bàn ăn. Quý Tranh nhìn cô, trả lời đúng sự thật: “Không tốt lắm.”
Ánh mắt Khương Cách đanh lại.
“Anh trở về đúng lúc giáo viên chủ nhiệm mời phụ huynh đến nói chuyện, anh đi thay cho dì em.” Quý Tranh nói giảm đi vài phần: “Chủ nhiệm nói với anh, Khương Đồng dễ nóng nảy, cảm xúc không ổn định, còn có khuynh hướng bạo lực. Cô ấy cho rằng Khương Đồng có vấn đề về tâm lý, đề nghị cho cô bé đến gặp bác sĩ tâm lý.”
Cảm xúc của Khương Cách như một lưỡi dao sắc bén. Cả cơ thể, tinh thân lẫn vẻ mặt của cô đều trở nên bén nhọn trong chớp mắt.
Ngón tay cầm ly đã trắng bệch, Khương Cách siết chặt quai hàm, cô bỗng giơ tay lên.
Chưa kịp ném cái ly, tay cô đã bị giữ lại. Lòng bàn tay anh thô ráp mà ấm áp, giống như một ngọn lửa bao bọc những cảm xúc hỗn độn của cô, Khương Cách nhìn anh bằng ánh mắt sắc lẹm.
“Cô ta nói bậy!” Giọng Khương Cách lên giọng.
Quý Tranh nắm tay cô, bình tĩnh nhìn cô, cất giọng dịu dàng: “Không phải.”
Ánh mắt Khương Cách run rẩy.
Đôi mắt Khương Cách đang nhìn anh, dáng mắt hoa đào xinh đẹp, con ngươi trong veo, một đôi mắt đẹp như vậy lại chứa đầy tuyệt vọng.
Cô đã cố hết sức cho Khương Đồng những điều tốt nhất, nhưng Khương Đồng vẫn không thể khỏe mạnh trưởng thành.
Quý Tranh dời mắt đi, sợ rằng nếu tiếp tục nhìn anh sẽ không đành lòng. Anh lấy chiếc ly khỏi tay Khương Cách, đặt sang một bên. Đáy ly khẽ chạm vào mặt bàn tạo thành một tiếng vang trầm, anh nói: “Nóng nảy, dễ nổi giận, có khuynh hướng bạo lực, Khương Cách, Khương Đồng giống ai?”
Hơi thở của Khương Cách ngưng lại.
“Hoàn cảnh trưởng thành khiến hai người các em trở nên như vậy, chuyện này không phải do em.” Quý Tranh nói, “Khương Đồng nói cô bé sắp bị người kia gϊếŧ, em biết người đó là ai, bởi vì em cũng đang sợ người kia. Người kia là người thân của em, mẹ em đã qua đời từ lâu…”
Quý Tranh nhìn thẳng về phía Khương Cách không chớp mắt, giọng anh vẫn dịu dàng như trước.
“Khương Cách, người kia là cha em phải không?”