Chương 23

Giọng nói trầm khàn của anh gần kề bên tai, ấm áp như cơn gió mùa xuân lướt qua tai cô. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ dìu dịu, khuôn mặt Khương Cách đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt dần trở nên hồng hào, vành tai cũng ửng hồng.

Hơi thở dịu dàng mà an toàn của Quý Tranh bao vây cô, mọi căng thẳng chợt tan biến. Cánh tay Khương Cách bị Quý Tranh giữ lấy, cô đành chịu thua, chỉ gật đầu nói: “Tôi không kêu cho ai khác nghe nữa.”

Quý Tranh khẽ bật cười rồi buông tay cô ra. Cả người Khương Cách ấm dần lên, cô trở người rồi mở chân ngồi trên đùi Quý Tranh. Đưa mắt nhìn mặt biển dưới ánh chiều tà, cô buông thõng hai chân, chân Quý Tranh dài hơn chân cô, đôi chân cô treo lơ lửng, khẽ đung đưa.

Quý Tranh tựa vào ghế sofa, hai tay giữ eo cô để giúp cô giữ thăng bằng. Cả cơ thể lẫn tinh thần cô đã hoàn toàn thả lỏng, lông mày cô giãn ra, dưới ánh mặt trời, đường quai hàm cũng trở nên mềm mại.

Sau khi Quý Tranh bắt đầu chỉ dẫn cô kiểm soát cảm xúc, mỗi lúc Khương Cách ở bên cạnh anh, cô sẽ hoàn toàn thả lỏng bản thân. Khoảng thời gian gần đây, Khương Cách khống chế tinh thần và cảm xúc rất tốt. Anh cho rằng mình đang từng bước từng bước một giúp đỡ cô khá lên, nhưng sự thật là anh chỉ thay đổi được bên ngoài.

Trong lòng Khương Cách có một cái gai, những gì anh làm chỉ có thể giúp cô tạm thời quên đi cảm giác đau đớn mà cái gai ấy đem lại, chứ không thể nào nhổ cái gai ấy đi. Anh muốn nhổ cái gai ấy, nhưng lại không biết rốt cuộc nó nằm ở đâu.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, thậm chí có thể thấy rõ cả mấy sợi lông tơ. Khương Cách rất xinh đẹp, rất nỗ lực, rất kiên cường, rất đáng yêu… Có thể dùng tất cả những từ ngữ tốt đẹp nhất để miêu tả cô. Nếu không có cái gai kia, cô sẽ không trở thành một Khương Cách nóng nảy dễ tức giận, sắc bén mà nhạy cảm, khiến người ta e dè. Nếu không có cái gai kia, cô sẽ là một Khương Cách rạng ngời sức sống.

Cô sẽ vui vẻ hạnh phúc hơn bây giờ, hoặc ít nhất cô cũng sẽ không như bây giờ, sẽ không chỉ tỏ ra vui vẻ hạnh phúc khi cuộn mình trong không gian nhỏ mà anh tạo ra cho cô.

Khương Cách đang ngẩn người, đầu óc cô trống rỗng, trong phòng thay đồ nho nhỏ chỉ có cô và Quý Tranh, cô thích cảm giác tách biệt khỏi mọi thứ như thế này, thích sự ngọt ngào trong không khí ấy.

“Khương Cách.” Quý Tranh gọi cô.

Khương Cách nghiêng đầu nhìn sang, đáy mắt Quý Tranh trong vắt, vẻ mặt bình tĩnh, anh trầm mặc một lúc lâu rồi hỏi: “Thái Kỷ nói gì với em vậy?”

Khương Cách hơi sững lại, cô nhìn Quý Tranh rồi nói: “Anh ấy hỏi chuyện fan cuồng đột nhập vào nhà đêm giao thừa.”

Quý Tranh nhìn cô nói: “Lúc ấy em rất sợ, còn trốn vào tủ quần áo.”

Khương Cách chớp mắt, chuyện lần đó có Quý Tranh trải qua cùng cô, anh cũng hỏi cô vài câu, nhưng lúc ấy Khương Cách không trả lời.

“Khương Cách.” Quý Tranh nghiêm túc nhìn cô, “Em đang sợ ai?”

Ngày thứ hai làm vệ sĩ cho Khương Cách, cô từng hỏi anh có thể làm vệ sĩ của cô trong bao lâu, lúc ấy anh trả lời rằng cho đến khi bắt được tên fan cuồng. Thái độ của Khương Cách bình bình, câu trả lời của anh không phải là câu trả lời mà cô muốn.

“Tôi có thể…” Quý Tranh muốn nói tiếp.

Khương Cách ngắt lời anh: “Không cần.”

Quý Tranh ngước mắt nhìn cô, Khương Cách rời khỏi l*иg ngực anh, mái tóc dài rũ bên vai, cơ thể gầy gò như trong suốt, Khương Cách nói: “Chuyện này tôi sẽ tự xử lý, anh có thể đi bất kỳ lúc nào. Anh đi rồi tôi sẽ có vệ sĩ mới bảo vệ tôi an toàn.”

Cuộc đời của Quý Tranh là trên chiến trường, anh không nên lãng phí thời gian ở bên cô.

Giọng Tiểu Bàng và Lý Nam vang lên bên ngoài, Khương Cách đứng dậy bước ra khỏi cửa. Cánh cửa mở ra, luồng khí lạnh ùa vào phòng. Quý Tranh ngồi trên sofa nhìn cánh cửa mở toang, anh khẽ mím môi.

Anh đã quá vội vàng.



Trong phòng trang điểm bận rộn, có người chạy vào nói “Tiểu Bạch tổng đến”. Vừa dứt lời, mọi ánh mắt trong phòng trang điểm đồng loạt đổ dồn về phía Lý Tư Tân.

Thợ trang điểm ngừng tán phấn, Lý Tư Tân nhìn mình trong gương, cất giọng dịu dàng: “Trang điểm tiếp đi, sắp đến cảnh quay rồi.”

Tính tình Lý Tư Tân rất tốt, cô ta đem đến cho người khác cảm giác ấm áp như gió xuân, còn thường xuyên mời nhân viên trong đoàn ăn món ngon uống trà sữa, mọi người đều cảm thấy cô ta rất thân thiện, cũng rất thích cô ta.

Thợ trang điểm đáp một tiếng rồi tiếp tục trang điểm, Lý Tư Tân nhắc thêm: “Cô giúp tôi kẻ mắt đi.”

Đường kẻ mắt xếch lên sẽ thay đổi hình dáng đôi mắt, vai diễn của Lý Tư Tân trong bộ phim này là một tiểu thư nhà giàu xinh đẹp, phải trang điểm theo phong cách hiền lành nhu thuận, bình thường sẽ không trang điểm sắc sảo như thế.

Nghe cô ta nói vậy, thợ trang điểm ngờ vực hỏi: “Nhưng mà…”

Lý Tư Tân ngước mắt nhìn, hỏi: “Cô không nghe rõ à?”

Một người ôn hòa như cô ta, lúc gằn giọng lại khiến người ta rét run. Thường ngày đã quen với một Lý Tư Tân nhỏ giọng dịu dàng, bây giờ cô ta đột ngột trở giọng như vậy, trong lòng thợ trang điểm vô cùng khó chịu, nhưng vẫn vâng dạ đồng ý.

Vừa rồi hai người nói chuyện rất nhỏ tiếng, những người khác không nghe thấy. Nhưng một khi có tin đồn, hiển nhiên sẽ có người không kìm lòng được mà bàn tán. Sau khi Lý Tư Tân trang điểm xong, mọi người trong phòng xì xào: “Tiểu Bạch tổng đến gặp cô Lý sao?”

Lần trước tin Bạch Tông Quân đi karaoke với Lý Tư Tân đã chiếm đóng hot search cả ngày, ai cũng biết Bạch Tông Quân đã vứt bỏ Khương Cách, bây giờ đang theo đuổi Lý Tư Tân.

Lý Tư Tân cười nhạt, nói: “Tôi không quen anh ta, có lẽ anh ta đến gặp đạo diễn.”

“Em không quen ai cơ chứ?” Bạch Tông Quân tựa vào cửa, cụp mắt nhìn Lý Tư Tân, khóe môi treo nụ cười biếng nhác.

So với những tên con nhà giàu khác, quả thật Bạch Tông Quân đẹp mã hơn, dáng người anh ta cao lớn, ngũ quan sắc nét. Nhưng anh ta khác với những tên đẹp trai bình thường, từ lúc chào đời anh ta đã ngậm thìa vàng, tính tình ương bướng mà bất cần đời, khiến anh ta càng trở nên hấp dẫn hơn trong mắt phụ nữ. Kỳ thật cho dù anh ta không có cái mác con nhà giàu, vẫn sẽ có vô số phụ nữ sà vào lòng anh ta.

Có tiền, có sắc, nếu tính tình Bạch Tông Quân không trăng hoa, có thể nói anh ta là một người đàn ông hoàn mỹ. Nhưng đã là đàn ông có tiền trong giới giải trí, ai lại chẳng trăng hoa?

Bạch Tông Quân vừa bước vào, ánh mắt của tất cả phụ nữ trong phòng đều đổ dồn về phía anh ta, trong lòng ai cũng dâng lên cảm giác hâm mộ mà đố kỵ với Lý Tư Tân.

Nhưng Bạch Tông Quân chẳng vừa mắt ai trong số bọn họ, anh ta bảo bọn họ ra ngoài, trong phòng chỉ còn mỗi Lý Tư Tân. Bộ phim lần này của cô ta lấy bối cảnh thời dân quốc, trên người cô ta là bộ sườn xám màu xanh sẫm, khí chất hững hờ mà lạnh nhạt, cô ta rất thích hợp với màu sắc này. Đôi mắt long lanh nước, đuôi mắt hơi xếch lên, trên người thoang thoảng mùi lê.

Bạch Tông Quân thích mùi hương này.

Phòng trang điểm không còn ai, Lý Tư Tân dường như phớt lờ lời nói của Bạch Tông Quân. Cô ta đứng dậy định bước ra khỏi phòng, Bạch Tông Quân xoay người, chặn đường cô ta. Cô ta chuyển hướng, Bạch Tông Quân tiếp tục xoay người cản trở.

Đi đi lại lại hai lần, Bạch Tông Quân thấy vành tai Lý Tư Tân đã đỏ ửng. Cô ta ngẩng đầu, nét mặt lạnh nhạt: “Anh muốn làm gì?”

Bạch Tông Quân nhìn vành tai đỏ bừng của cô ta, trong lòng ngứa ngáy: “Sao cô Lý lại lạnh nhạt với tôi như thế chứ?”

Lý Tư Tân ngước mắt nhìn anh ta, cất giọng lạnh lùng: “Chuyện hôm qua đã lên hot search, để tránh hiểu lầm không cần thiết, tốt nhất chúng ta nên giữ khoảng cách.”

Bạch Tông Quân thích nhất là dáng vẻ thẹn thùng nhưng vẫn cố gắng chống cự như thế. Anh ta hạ tầm mắt, kề sát mặt bên tai cô ta khẽ nói: “Nếu như đây không phải hiểu lầm thì sao?”

Giọng Lý Tư Tân sững lại, hỏi: “Anh có ý gì?”

“Ý của tôi rất đơn giản.” Bạch Tông Quân đứng thẳng người, nhìn Lý Tư Tân nói: “Tôi muốn theo đuổi em.”

Lý Tư Tân vịn tay lên bệ cửa, đưa mắt nhìn Bạch Tông Quân, im lặng một hồi lâu.

“Em sao thế?” Bạch Tông Quân bật cười, tính tình anh ta nóng nảy, không đủ kiên nhẫn để chơi trò mèo vờn chuột, bèn nói thẳng: “Em muốn gì? Túi và xe em không để vào mắt, vậy thì, dạo này em muốn đóng bộ phim nào? Nói cho anh nghe.”

Lý Tư Tân buông thõng tay xuống, trả lời: “Không cần, nếu tôi muốn đóng phim tôi sẽ tự giành lấy.”

Bạch Tông Quân nhìn đôi mắt đang cụp xuống của cô ta, trong lòng như bước vào chốn bồng lai tiên cảnh. Một người con gái độc lập mạnh mẽ, khác với những thứ diêm dúa lòe loẹt ngoài kia, anh ta chỉ thích người như vậy.

Bạch Tông Quân giữ chức vụ ở Truyền thông Nhĩ Gia, nhưng ngoại trừ những lúc bị cha yêu cầu đi mở hội nghị, bình thường anh ta rất hiếm khi ở trụ sở của tập đoàn. Khoảng thời gian này, anh ta dành toàn bộ tâm tư cho Lý Tư Tân, chết mê chết mệt vì cô ta.

Lý Tư Tân không giống với những phụ nữ khác, nhưng thứ anh ta cho, cô ta đều không đếm xỉa tới, nhưng cô ta lại biết rõ cách nắm chặt sự kiên nhẫn của anh ta. Thái tử gia không có đủ kiên nhẫn để theo đuổi phụ nữ, theo đuổi mấy ngày mà không thấy hồi đáp, anh ta sẽ mất hứng ngay. Nhưng đúng lúc anh ta mất hứng, Lý Tư Tân sẽ đồng ý đi chơi với anh ta. Hôm ấy vừa khéo là lễ tình nhân, thái tử gia cao hứng, vung tay bao hết cả quán bar TIME. Tốn mấy chục vạn tiền trang trí, toàn bộ quán bar trông như biển hoa hồng đỏ rực, kiều diễm mà ướŧ áŧ, hương thơm nồng nàn xông vào mũi.

Trong lúc Bạch Tông Quân thuê người trang trí, tin tức đã bị rò rỉ ra ngoài. Mấy tấm ảnh quầy bar trang trí hoa hồng đỏ chẳng mấy chốc đã lan truyền trên weibo.

Tin Bạch Tông Quân theo đuổi Lý Tư Tân được lên hot search, hiếm hoi lắm mới thấy Tiểu Bạch tổng hết lòng theo đuổi phụ nữ như thế, cư dân mạng nhao nhao nói tình cảm Tiểu Bạch tổng dành cho Lý Tư Tân là chân thành, lãng tử quay đầu quý hơn vàng, ai ai cũng hâm mộ Lý Tư Tân, cũng có dự đoán mới về vị trí của Lý Tư Tân trong bảng xếp hạng bốn tiểu hoa.

Về phần Khương Cách, đó đã là quá khứ.

Cảnh tượng thực tế tại quán bar TIME còn long trọng hơn hình ảnh trên weibo gấp ngàn lần. Lý Tư Tân vừa tới, Bạch Tông Quân ôm một bó hoa tặng cho cô ta, cô ta hờ hững nhận lấy. Bạch Tông Quân cúi đầu nhìn, trong mắt là ý cười bỡn cợt: “Nhận hoa của anh thì là người của anh.”

Mặc dù nụ cười vô cùng bỡn cợt, nhưng lại mang theo vẻ phong lưu tiêu sái mà nhã nhặn, lời nói cũng khiến người ta đỏ bừng hai tai. Lý Tư Tân muốn trả lại hoa, nhưng Bạch Tông Quân lại giữ tay cô ta. Lý Tư Tân giãy giụa, Bạch Tông Quân lại chau mày, kề sát bên tai cô ta, hơi thở nóng rẫy, vừa mập mờ vừa mê hoặc: “Tối nay em đã tới, vậy thì đừng hòng chạy thoát khỏi tay anh.”

Lý Tư Tân đỏ mặt.

Bạch Tông Quân yêu nhất mỗi khi cô ta cố tỏ ra lạnh lùng nhưng không thể khống chế được cảm giác rung động bên trong, anh ta ngửi mùi lê trên người Lý Tư Tân, nhìn đuôi mắt xếch của cô ta, trong lòng như được lấp đầy.

Bầu không khí trong quán bar đạt đến đỉnh điểm, tiếng nhạc ồn ã như muốn phá tan nơi xa hoa đồi trụy này.

Trên ghế dài là bạn bè của Bạch Tông Quân, có mấy người đã gặp Lý Tư Tân lần trước. So với Khương Cách, bọn họ thích Lý Tư Tân hơn. Mặc dù Lý Tư Tân không xinh đẹp bằng Khương Cách, nhưng cô ta không quá sắc sảo, chỉ ngồi im lặng như một bức họa, đoan trang mà dịu dàng. Phụ nữ như thế mới được đàn ông yêu thương, may mà Bạch Tông Quân kịp thời đổi khẩu vị, không tiếp tục gặm khúc xương cứng như Khương Cách nữa.

Sau khi an vị, đám bạn bè nâng ly cạn chén, Bạch Tông Quân rót rượu cho Lý Tư Tân, lúc đưa tới, Lý Tư Tân lại từ tốn nói: “Không uống.”

Ly rượu của Bạch Tông Quân sững lại ở đó, anh ta sững sờ, sau đó đặt ly rượu sang một bên, nói: “Được, không uống thì không uống.”

Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng đó thì kinh ngạc đến ngây người: “Òa, dám từ chối rượu của Tiểu Bạch tổng, trước đây chỉ có Khương Cách mới dám làm vậy.”

Lý Tư Tân giương mắt nhìn anh ta, Bạch Tông Quân lại vô cùng vui vẻ, nói: “Tư Tân và Cách Cách không giống nhau, cha mẹ Tư Tân đều là giáo sư đại học, dòng dõi thư hương, có nề nếp gia giáo, vốn dĩ không uống rượu.”

Người bạn kia nói: “Vậy tại sao mày lại cho phép Khương Cách từ chối rượu?”

Bạch Tông Quân cầm nho bỏ vào miệng, khoác hai chân lên bàn, cười nói: “Cô ấy không thích, tao cũng không ép buộc cô ấy.”

Bạch Tông Quân nói mà không để tâm đến ý tứ trong lời nói. Những người bạn kia hơi lúng túng, bèn đưa mắt nhìn Lý Tư Tân. Vẻ mặt Lý Tư Tân vẫn không có gì thay đổi, cô ta chỉ nhấp một ngụm nước trái cây.

Trong lúc mọi người uống rượu, điện thoại của Bạch Tông Quân vang lên. Anh ta lấy điện thoại nhìn, là Thái Kỷ gọi.

Thái Kỷ là người đại diện của công ty, dưới Bạch Tông Quân hai cấp, bình thường không liên lạc gì với nhau. Thái Kỷ gọi điện thoại cho anh ta, chỉ có thể là vì Khương Cách.

Bạch Tông Quân nhận điện thoại, hàng ghế VIP cách sàn nhảy rất xa, cũng rất yên tĩnh. Anh ta nghe điện thoại, mọi người trên bàn đều có thể nghe thấy giọng Thái Kỷ.

“Tiểu Bạch tổng.” Thái Kỷ gọi.

Bạch Tông Quân biếng nhác đáp: “Chuyện gì?”

Kỳ thật lúc gọi điện thoại, Thái Kỷ cũng vô cùng do dự, nhưng dù sao cũng đã gọi, anh ta đành đi thẳng vào vấn đề: “Mấy hôm trước công ty đã bàn bạc về bộ phim của đạo diễn Trần Trình, anh có nhớ không?”

Nói đến chuyện công việc, giọng Bạch Tông Quân đều đều : “Thế nào?”

“Ban đầu vai nữ chính của bộ phim đó đã xác định là Khương Cách, bọn tôi đã bàn bạc với trợ lý của đạo diễn Trần Trình. Nhưng trước Tết, đạo diễn Trần Trình đột nhiên đổi vai nữ chính thành Khang Kiều.” Thái Kỷ nói.

Bàn tay cầm ly rượu hơi sững lại, Bạch Tông Quân ngước mắt, hỏi: “Sao Cách Cách lại không nói với tôi?”

Thái Kỷ trả lời: “Anh cũng biết tính tình của cô ấy mà.”

Cô lúc nào cũng thế, luôn tự giải quyết vấn đề của mình, anh ta muốn nhúng tay vào giúp đỡ, cô lại quay sang cắn cả anh ta. Ai ai cũng nói Khương Cách có được địa vị như bây giờ là nhờ vào Bạch Tông Quân, nhưng Bạch Tông Quân thừa nhận rằng anh ta chưa từng giúp cô một lần nào.

Cô không cho anh ta giúp, thế nên anh ta cũng không giúp, bởi vì những việc Khương Cách không thích làm, anh ta sẽ không bao giờ ép buộc cô làm.

Nhưng đã liên quan đến lợi ích của công ty, Bạch Tông Quân muốn sao thì sẽ làm vậy. Khang Kiều dám giành vai diễn của Khương Cách, thật sự là quá to gan.

“Tôi biết rồi.” Bạch Tông Quân không trả lời rõ ràng, chỉ nói: “Anh đừng nói với cô ấy chuyện anh gọi điện thoại cho tôi.”

Thái Kỷ lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, bây giờ đã thành tinh. Nhận ra ý tứ trong lời Bạch Tông Quân, anh ta lập tức vâng dạ đồng ý, sau đó cúp máy.

Cúp điện thoại, Bạch Tông Quân hoàn hồn. Trong lúc anh ta gọi điện, Lý Tư Tân ngồi bên cạnh anh ta nghịch điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng mà bình tĩnh, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Tên bạn ngồi cạnh Bạch Tông Quân nói: “Mày đã hẹn hò với Lý Tư Tân rồi, còn đi lo mấy chuyện linh tinh của Khương Cách làm gì, mau mau dỗ dành người ta đi.”

Bạch Tông Quân bật cười, anh ta không đáp lời mà chỉ nghiêng người về phía Lý Tư Tân, liếc mắt nhìn điện thoại của cô ta, cười nói: “Xem gì thế? Cho anh xem với.”

Lý Tư Tân giơ điện thoại lên, lạnh lùng đáp lời: “Không có gì.”

Cô ta không cất điện thoại mà lại giơ lên, vậy là đang muốn gây chuyện với anh ta. Bạch Tông Quân mỉm cười dựa sát người vào Lý Tư Tân, vừa áp sát vừa đưa tay bắt lấy điện thoại, mặt dày nói: “Anh muốn xem cơ.”

Trong lúc nói, tay của anh ta đã sắp chạm tới điện thoại, mà Lý Tư Tân lại bất cẩn buông lỏng tay, điện thoại trượt trên ghế, rơi xuống mặt đất.

Lý Tư Tân nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ tức giận. Bạch Tông Quân nhìn hàng lông mày của cô ta, lơ đễnh cười cười. Ngón tay thon dài của anh ta khẽ xoa ấn đường Lý Tư Tân, dịu dàng dỗ dành: “Hư rồi thì anh mua cho em cái khác.”

Bạch Tông Quân vừa nói vừa đưa tay nhặt điện thoại cho cô ta. Màn hình điện thoại vẫn sáng, điện thoại không khóa, Bạch Tông Quân nhặt lên thì liếc mắt nhìn tấm hình trên điện thoại.

Bờ biển Lê Thành, mặt trời lấp ló sau mặt biển, trên tay người đàn ông cầm miếng sandwich, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái đang ăn bánh. Nắng ban mai dìu dịu mà trong veo, bóng hai người kề sát bên nhau, trông thật giống một đôi tình nhân.

Người đàn ông là Quý Tranh, cô gái là Khương Cách.

Nhìn tấm ảnh trên điện thoại, sắc mặt Bạch Tông Quân dần dần tối sầm.