Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dịu Dàng Riêng Mình Em

Chương 62: Em mời anh ăn tối nhé

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạc Thiên Vũ dẫn cô bước vào trong. Phía sau cánh cửa cách vách, mọi thứ đều đầy đủ, một chiếc giường size lớn, bàn trà, sofa, ti vi, tủ đồ, phòng tắm. So với căn phòng ở nhà của anh, nơi này cũng không khác biệt là mấy.

" Văn phòng của bố trước đây ở tầng dưới, nhưng anh thích ở trên cao nên đã sửa lại căn phòng này. Em là người đầu tiên sử dụng đấy."

Mộc Uyển Đình cong môi cười: " Thật vinh hạnh, cảm ơn sếp Mạc đã chiếu cố."

" Không thể cảm ơn nhạt nhẽo như vậy được đâu. Anh giúp em ghi nợ."

" Lại tính nợ nữa sao?" Vừa nhắc đến chữ “nợ” Mộc Uyển Đình liền cảm thấy trên đầu phủ một tầng sương mờ mịt, suy nghĩ đầu tiên chính là không nên đùa với tư bản. Tuy nhiên cô còn chưa kịp phản ứng lại Mạc Thiên Vũ đã ấn cô xuống giường.

" Trong đầu em đang nghĩ gì vậy? Mau nghỉ một lúc đi, xong việc anh sẽ gọi em."

Như bị nhìn trúng tâm tư, Mộc Uyển Đình cảm thấy thật xấu hổ, hai má đỏ bừng bừng, cứ như vậy mà kéo chăn trùm lên tận mặt.

Sau khi Mạc Thiên Vũ ra ngoài Mộc Uyển Đình cũng từ từ tiến vào mộng đẹp. Đã thức cả đêm lại ngồi máy bay nhiều giờ đồng hồ khiến cho cô thật sự buồn ngủ. Ngủ một giấc tới khi tỉnh dậy thành phố đã lên đèn.

" Anh, mấy giờ rồi, sao không gọi em dậy?"

Khi Mạc Thiên Vũ xử lí xong công việc bước vào, thấy cô ngủ rất ngon, anh không lỡ đánh thức cô dậy vì vậy chỉ đứng ngắm nhìn cô một lúc, hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi ra sofa nghịch điện thoại đến tận bây giờ nhưng khi nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô anh lại không nhịn được muốn trêu chọc cô.

Mạc Thiên Vũ bước đến bên giường ngồi xuống nhìn cô, mặt không đổi sắc mà nói: " Anh đã gọi mấy lần em đâu có dậy được đâu."

" Ngủ say như vậy lỡ người ta mang em đi đâu thì sao?"

Trước giờ Mạc Thiên Vũ nói gì, cô sẽ tin điều đó, lúc này có chút lúng túng: " Em thật sự không nghe thấy."

“Anh đã ngồi đây canh em ngủ, tiêu tốn rất nhiều thời gian, em tính đền bù sao đây?”

Mộc Uyển Đình mím môi suy nghĩ, lựa lên lựa xuống cuối cùng nói: " Em mời anh ăn tối nhé."

" Không được. Em nói sẽ về dự tiệc cùng anh nhưng lỡ hẹn. Ăn tối chính là đền bù cho chuyện này. Còn bây giờ thì sao nhỉ?" Mạc Thiên Vũ nhíu mày làm ra vẻ như đang suy nghĩ, tới tận nửa ngày sau mới đủng đỉnh nói: “Anh vẫn chưa nghĩ ra muốn đền bù gì, lại ghi nợ nhé.”

Nhìn Mộc Uyển Đình gật đầu một cách miễn cưỡng, khóe môi Mạc Thiên Vũ cong lên, không ngại phô ra sự hài lòng vui vẻ. Anh lại thuận tay cốc nhẹ lên trán cô một cái.

" Đi ăn thôi nào. Cơm bạn gái mời chắc là ngon lắm đây."

Mạc Thiên Vũ đưa cô tới một nhà hàng, cô nhớ lần đó cô tăng ca về muộn anh cũng đưa cô tới đây ăn cơm, hẳn là anh rất thích đồ ăn ở đây.

Lúc ăn cơm. Mộc Uyển Đình kể cho anh nghe những chuyện thú vị khi đi công tác nước ngoài. Nhìn cô vui vẻ trong lòng anh cũng cảm thấy vui vẻ.

Ăn xong hai người trở về nhà họ Mạc, người giúp việc nói Đào Diệp Vân và Mạc Thiên Nhược buổi chiều đã cùng nhau đi du lịch, mấy ngày sau mới trở về.

Vừa ra khỏi phòng tắm, điện thoại đổ chuông báo có tin nhắn mới. Mộc Uyển Đình nhìn dòng chữ: " Qua phòng anh một chút" thì bật cười, không nghĩ ngợi gì mà cầm điện thoại chạy thẳng sang phòng Mạc Thiên Vũ.

" Tìm em làm gì."

" Cho em thứ này." Mạc Thiên Vũ vừa nói vừa ấn vào tay cô một hộp quà, nhìn có vẻ đẹp mắt còn rất sang trọng.

Bên trong là một chiếc váy đuôi cá màu xanh lam. Thân trên được thiết kế lệch vai, phần vai cao được điểm một chùm hoa nhỏ bằng đá sáng lấp lánh, phần eo được xử lí bằng những nếp gấp mềm mại.

Mộc Uyển Đình nâng mắt nhìn anh: " Đây là…"

“Là lễ phục anh chuẩn bị cho em dự tiệc, cuối cùng lại không dùng đến.” Giọng nói của Mạc thiên Vũ có chút tiếc nuối. Anh thở dài một hơi vài giây sau lại nói:

" Nhưng anh vẫn muốn thấy em mặc nó. Bây giờ em mặc cho anh xem, được không?"

" Bây giờ sao?" Mộc Uyển Đình nhìn chiếc váy lại nhìn Mạc Thiên Vũ xác nhận lại.

" Ừ, anh nghĩ nó rất hợp với em".

" Vâng ạ" Cô cho rằng bản thân không về kịp đã là có lỗi với anh, giờ này cũng chỉ là thử một chiếc váy cũng không có gì quá đáng vì vậy sau vài giây suy nghĩ, Mộc Uyển Đình đồng ý yêu cầu của anh.

Cô ôm chiếc váy vào phòng tắm, một lát sau bước ra có chút ngượng ngùng, đứng từ cửa phòng tắm nhìn ra sofa hỏi Mạc Thiên Vũ: " Cái này…thế nào…"

Chiếc váy ôm sát vào người, bờ vai mảnh khảnh, vòng eo tinh tế tôn lên dáng vẻ yêu kiều. Dưới ánh đèn ấm áp của phòng ngủ, làn da cô như phát sáng trên nền váy xanh lam.

Bởi vì mới tắm gội xong, mái tóc dài còn ẩm ướt buông xuống ngang hông, nhìn cô hệt như một nàng tiên cá thuần khiết, mong manh khiến lòng người rung động.

Mạc Thiên Vũ ngồi trên sofa, đôi mắt đen càng thêm thâm trầm nhưng khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm: " Em đứng đó anh nhìn không rõ, lại gần đây được không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »