Quyển 1 - Chương 1: Cừu hận
Trời dần tối, trong ngôi biệt thự giữa rừng truyền đến những tiếng kêu thảm thiết chói tai. Ban đêm, mây đen che khuất vầng trăng, một khung cảnh thê lương phảng phất hiện ra.
“A!!!” – tựa như tiếng của một con dã thú gầm lên xé rách sự yên lặng của màn đêm.
Tí tách… Tí tách…
Từng giọt máu đỏ tươi không ngừng nhỏ xuống, dường như đã nhuộm đỏ cả căn phòng.
Người thiếu niên cao lớn thở một cách nặng nề, khuôn mặt tuấn tú cùng cương nghị, trên trán lấm tấm mồ hôi. Hắn giương mắt nhìn người đối diện đang ngã xuống.
Người thứ tám.
Thiếu niên đảo mắt nhìn những người đã chết, dưới đất là một mảnh màu đỏ của máu. Những sinh mệnh này đều do hắn gϊếŧ chết, nhưng là…
Khóe mắt hắn khẽ liếc sang người đàn ông đang cười đầy tà ác, trong tay ôm lấy một phụ nữ đang run sợ – một phụ nữ tuyệt đẹp.
Khuôn mặt cô tái nhợt, nước mắt tràn ra ngoài, trong ánh mắt bao hàm sự sợ hãi cùng lo lắng, răng cắn chặt lấy môi nhìn một Tả An đang đứng cách mình mấy bước chân.
“Không hổ là thượng úy một binh đội đặc chủng quốc tế.” – nhàn nhã ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, gã đàn ông đang ôm người phụ nữ nhàn nhạt nói với Tả An, trên gương mặt phảng phất ý cười, hoàn toàn không hề có một tia sợ hãi hay lo lắng, cứ như là những thi thể trên mặt đất kia hoàn toàn không liên quan đến hắn.
Tả An vẻ mặt lạnh lùng cùng khẩn trương, khóe miệng khẽ run lên, trong mắt tràn ngập sự đề phòng. Hắn biết, người nhà của hắn đều đang trông chờ vào hắn, nếu hắn thua trận, vợ hắn, còn có… đều sẽ bị gϊếŧ chết.
Người đàn ông kia nghiêng đầu, một thiếu niên tóc dài đi ra từ phía sau hắn, khuôn mặt bị mái tóc che khuất, chỉ có thể dựa vào thân hình mà phán đoán tuổi tác của hắn.
“Cậu, tiếp đãi thượng úy Tả An một lát đi.”
Tả An nhìn thấy người thiếu niên kì lạ không rõ khuôn mặt, bước đi của hắn cực kỳ thong thả. Tả An thậm chí không nghe thấy hơi thở của hắn, một chút âm thanh hô hấp cũng không nghe được.
Lần đầu tiên, Tả An có cảm giác sợ hãi với cái chết, hắn nghe thấy tiếng tim mình đang đập dồn dập. Gắt gao nắm chặt tay, Tả An cố gắng dùng ý chí của một quân nhân kiềm chế cảm giác muốn chạy trốn, mắt hắn trừng lên nhìn thiếu niên đang bước gần về phía mình.
Đột nhiên, một luồng sáng trắng xuất hiện.
Tả An không kịp nhìn thấy điều gì đã xảy ra, hắn chỉ có thể cảm thấy một luồng gió lạnh đập vào ngực hắn, đợi khi hắn phục hồi lại tinh thần, đã phát hiện…
Một thanh đao sắt bén đang cắm trên ngực của hắn.
Hắn kinh ngạc trừng lớn mắt, bên tai vang đến tiếng thét tê tâm liệt phế của vợ hắn.
“A! An! A!” Người phụ nữ xinh đẹp trơ mắt nhìn người mình yêu bị thương tổn ngay trước mặt mình, trơ mắt nhìn thanh đao sắt bén kia cắm vào trong ngực Tả An, cô thấy người thiếu niên lạnh lùng rút cây đao ra, máu tươi phun trào, cô thấy Tả An ngã xuống chiếc giường lớn trong phòng. Toàn bộ lý trí của cô đã bị hủy diệt, cô điên cuồng thét lên, điên cuồng giãy dụa.
Ở dưới gầm giường, một đôi mắt đầy hoảng sợ xuất hiện, một khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra – một khuôn mặt vốn đã rất quen thuộc với Tả An, giờ phút này trông thật đau lòng.
“Đừng…”, giọng Tả An khàn khàn đến mức không thể nghe thấy, hắn đang dần dần mất đi hơi thở, trong mắt đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng.
“Không… được… đi… ra…” Trong lúc cận kề cái chết, Tả An thấy bé gái bị giấu dưới gầm giường đang định đi ra, vẻ khờ dại và tươi sáng trên mặt đã bị nỗi sợ hãi thay thế, hắn cố gắng mở miệng nói với đứa con gái năm tuổi duy nhất của mình.
Nếu như có một tia hy vọng, hắn chỉ mong đứa trẻ còn sống sót.
“Ba ba!” Đang lúc bé gái muốn đi về phía cha mình thì gặp phải một đôi mắt đột nhiên trừng lớn, làm cho bé tiếp tục trốn dưới gầm giường.
Máu tươi tràn ngập trên mặt của Tả An, thanh đao trong tay người thiếu niên lạnh lùng đâm xuyên qua đầu hắn, nhanh chóng kết thúc mạng sống của hắn.
“A…”, đứa bé gái sợ hãi, vô ý thức muốn thét lên một tiếng, nhưng vẫn kịp đưa tay lên che miệng, nước mắt đau khổ từ từ lăn xuống.
Ba ba… ba ba… ba ba…
Người đàn ông ngồi ở sô pha vừa lòng nhìn hành động của thiếu niên, vẻ mặt như đang đi săn một con mồi, thỏa mãn nhìn thấy con mồi cuối cùng ngã gục. Ánh mắt của hắn chuyển sang người phụ nữ ở dưới tay – người phụ nữ xinh đẹp tựa như một nữ thần, hiện tại đã bị cái chết của Tả An làm cho ngây dại.
Hắn cười lạnh, đứng dậy, một tay nắm lấy tóc cô, bức cô ngửa mặt lên. Khuôn mặt bi thương của cô toát lên một vẻ đẹp dị thường động lòng người, nước mắt cùng sự tuyệt vọng dường như càng tôn lên vẻ đẹp ấy.
“Liên Kiều, em thật đẹp, không khác gì so với năm năm trước đây cả, đẹp làm cho người khác kinh tâm động phách.” Gã đàn ông cười một cách ngạo mạn, ánh mắt nhìn chăm chú vào thân hình ở dưới.
“Anh… Vì sao phải như vậy? Vì sao?” Người phụ nữ khóc đến thất thanh, lời nói phát ra lại làm cho người ta phải kinh ngạc.
Anh trai…
“Liên Kiều, ta nói rồi, nếu ta không chiếm được em thì cũng đừng mong có kẻ nào chiếm được em…” Gã đàn ông gầm nhẹ, khẩu khí có phần điên cuồng. Nói xong, hắn lôi Liên Kiều lên giường.
“Không!” Liên Kiều giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị một lực mạnh mẽ ngăn chặn, chỉ có thể gào thét: “Không được!!!”
Đứa bé con tránh ở dưới giường nghe được tiếng kêu khóc chói tai của mẹ, nó cảm thấy chiếc giường không ngừng rung động, nó nghe tiếng mẹ nó thét lên một lần rồi lại một lần, nghe được tiếng quần áo bị xé rách, nghe được tiếng cười càn rỡ của gã đàn ông và tiếng hắn điên cuồng lặp lại tên của mẹ mình.
“Liên Kiều, Liên Kiều…”
Đứa bé ngây ngốc nhìn chằm chằm thi thể của cha mình, nhìn thấy khuôn mặt bị máu tươi nhuộm đỏ, trong mắt của nó không còn những tia sáng nghịch ngợm nữa. Nó nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu ở trong gương: đó là một khuôn mặt chật vật không chịu nổi, đôi mắt xinh đẹp đã từng được ba mẹ khen ngợi vô số lần – giờ đây chỉ tràn ngập tuyệt vọng cùng sợ hãi.
Không biết qua bao lâu, tất cả tiếng động đều biến mất, nó bỗng nhiên nghe được tiếng gã đàn ông rống lên giận dữ.
Xoẹt!!!
Một thanh đao xuyên qua chiếc giường, cắm xuống kề bên mặt nó, cắt đứt vài sợi tóc bên tai của nó.
“Mẹ… mẹ…” Đứa bé nức nở.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Con đàn bà chết tiệt!” Rút ra thanh đao cắm trước ngực Liên Kiều, gã đàn ông gầm nhẹ, nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp nằm bất động trên giường, trên môi cô đang nở một nụ cười.
Tại sao? Tại sao cô ấy thà rằng chết đi chứ không chấp nhận mình?
“Khốn nạn! Thiêu rụi toàn bộ chỗ này cho ta!” Không muốn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp vĩnh viễn không thuộc về hắn, gã đàn ông mặc lại quần áo, nhanh chóng ra khỏi phòng, những người đi cùng hắn cũng lần lượt rời đi, để lại tàn cuộc cho người thiếu niên đang đứng ở một bên thu xếp.
Đợi khi toàn bộ người đã rời đi, thiếu niên đột nhiên bước qua thi thể Tả An, cúi người xuống, nhìn về phía dưới giường.
“Em đi, hay là ở trong này chịu chết cháy?” Người thiếu niên lạnh lùng nói với đứa bé dưới gầm giường. Câu nói ấy làm cho đứa bé chợt thét lên một tiếng.
Ý của hắn, có phải là thả mình đi?
Nó không thể tin được kẻ vừa gϊếŧ chết cha nó một cách tàn độc, hiện tại đột nhiên muốn thả nó.
“Ba phút.” Thiếu niên lạnh lùng ném lại một câu nói, rồi đứng dậy rời khỏi phòng, để lại đứa bé vẫn còn ngơ ngác trốn dưới giường.
Cho tới khi nghe được tiếng đóng cửa, nó mới lấy lại tinh thần, từ từ chui ra. Nó đi tới thi thể của Tả An, trong lòng ngập tràn sự bi thương. Nó cắn môi, tiếp tục đi đến cạnh Liên Kiều. Người mẹ dịu dàng và xinh đẹp của nó đang nằm khỏa thân nằm trên giường. Chân nó mềm nhũn, khuỵu xuống bên cạnh giường.
“Mama… mama… Ba ba… Mama…” Nó cứ kêu như vậy, mắt nhìn vào thi thể của cha mẹ, cả người cố gắng đi ra khỏi chỗ này. Tới khi nó vừa rời khỏi mái ấm bình yên của mình thì một ngọn lửa phừng phừng cháy lên, giống như đang cắn nuốt hạnh phúc của nó.
Ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt non nớt của nó, trong đáy mắt nó dường như cũng có một ngọn lửa đang thiêu đốt l*иg ngực và toàn cơ thể của nó…
— Hết chương một —