Chương 24
HOÀNG TỬ VŨ ĐIỆU LA TINH nhảy với cô gáiColumbia rất đẹp, nhiều người đưa máy ảnh lên chụp. Carol tiếc không đem theo máy ảnh, nếu không cũng chụp một vài kiểu để về sau thưởng thức. Cô nghĩ, Jason biết nhảy la tinh phải chăng có huyết thống la tinh? Cái đẹp của anh không phải là cái đẹp tao nhã của ông ấy, mà là cái đẹp pha chút hoang dã, có hơi hướng của một dũng sĩ đấu bò tót.
Trang phục của cô gái Columbia cũng thật bắt mắt, cái đầm đỏ hở vai, nửa người trên giống như mặc xuchiêng, tưởng chừng bất cứ lúc nào cũng có thể tuột xuống, khiến mọi người càng thích thú và hồi hộp. Váy xẻ thật cao, có thể nói chỉ là mấy mảnh lụa dài ngắn treo ngang hông. Những lúc chuyển động, từng mảnh bay tung, để lộ qυầи ɭóŧ đen. Tuy cô ta mặc quần tất màu da chân, nhưng đối với cái nhìn cháy bỏng của đám con trai coi như không mặc gì.
Carol nghe mấy cậu ngồi bên bàn luận vô tư về cô gáiColumbia, hình như không phải đây là lần đầu tiên cô ta đến dự dạ hội của sinh viên Trung Quốc.
- Lần trước cũng là cô ta bỏ giá trúng hoàng tử vũ điệu la tinh, không biết cái cô này lấy đâu ra lắm tiền như thế?
- Columbia mà, thử nghĩ xem, biết đâu lại là con gái một trùm ma túy. Hừm, dính vào con gái trùm ma túy, chưa biết chừng đến một lúc nòa đó hoàng tử vũ điệu la tinh chết mà không hay.
Câu chuyện của mấy cậu sinh viên chuyển sang bàn luận Columbia là nơi sản xuất ma túy hay là nơi sản sinh người người đẹp. Carol chăm chú nhìn Jason, khi anh nhảy vũ điệu la tinh, cô không còn nhận ra anh nữa. Trên lớp học và những lúc bình thường anh tỏ ra trầm tĩnh, chỉ mỉm cười lặng lẽ, nói chuyện cũng không bao giờ cao giọng, đi đứng từ tốn. Nhưng lúc nhảy điệu la tinh anh hình như biến thành một người khác, những gì trói buộc anh trong cuộc sống và trên mặt đất đều bị âm nhạc thao túng, linh hồn anh được tự do bay bổng, bước nhảy của anh nồng nhiệt và trẻ trung, đôi chân thẳng và dài của anh nhảy nhót linh hoạt, mái tóc đen bồng bềnh theo bước nhảy, một ít tóc xõa xuống trán khiến Carol muốn chạy lên giúp anh tém gọn.
Được thấy anh nhảy vũ điệu la tinh, vì có được sự so sánh, Carol có cảm giác trong cuộc sống thường ngày của anh có tâm tư gì đó. Khi anh không nhìn ai, ánh mắt anh xa xăm, chừng như đang nhìn một nơi xa xôi nào đó. Khi anh nhìn ai đó, anh nhìn thật lâu mà không chớp mắt nhưng lại như không nhìn, hình như không nhìn một điểm nào trên người bạn mà đang dò đọc tâm tư bạn.
Trong cuộc sống gia đình của anh phải chăng có điều gì không như ý? Nếu không, bình thường anh sẽ nhiệt tình nhảy múa như lúc này, quên đi tất cả. Phải chăng quan hệ với vợ có điều gì? Những mong như vậy, nhưng hình như không có khả năng như vậy, vì mỗi khi anh nói đến Tĩnh Thu hoặc nghe Tĩnh Thu nói, ánh mắt anh rất dịu dàng, chan chứa tình cảm.
Carol vô cớ suy nghĩ, phải chăng sinh lí của anh có vấn đề? Rất có khả năng như thế. Quan hệ với vợ không bình thường, vì vợ không biết nghĩ, vì anh là đàn ông không tránh khỏi tâm lý tự ti, có cảm giác tội lỗi? Carol đồng tình, thật ra như vậy có quan trọng gì đâu? Đàn ông quá coi trọng chuyện ấy. Cứ coi như anh không có bộ phận ấy, xã hội hiện đại sẽ có cách khác, biện pháp khác làm thỏa mãn vợ kia mà. Có điều người đàn ông không có cảm giác thỏa mãn.
Trong lòng Carol bỗng trào lên một niềm thương cảm và đồng tình, rất muốn ôm lấy anh, nói với anh, đừng tự ti vì chuyện đó, phụ nữ không chỉ yêu cái đó không thôi. Cho dù năng lực của anh thế nào thậm chí anh có bộ phận ấy hay không, anh rất đáng được con gái yêu, ít ra là em yêu anh.
Đang nghĩ vẩn vơ thì thấy Jason đi tới, nhịp tim cô bỗng hoảng loạn không biết anh đến làm gì, không biết mặt mình, áo quần của mình có gì khiếm khuyết. Không lẽ anh nghe thấy những điều mình vừa nghĩ? Mình không nghĩ xấu gì anh, chỉ bảo anh đừng tự ti.
Anh càng đến càng gần, dọc lối đi có mấy người nói chuyện với anh, có cả người mời anh nhảy, nhưng anh từ chối, vẫn đi tới. Carol nghĩ, thôi xong, lại nghĩ quá nhiều, suy nghĩ đâm ra ảo giác. Không thể thế được, anh ấy bận trăm công nghìn việc, đâu còn thời gian nghĩ đến mình. Cô cố chớp mắt để xua đi ảo giác, nhưng Jason đã đến ngồi ở cái ghế trước mặt.
Anh mỉm cười, hỏi:
- Không khiêu vũ à? Một mình ngồi đây trông lặng lẽ quá.
- Em không muốn nhảy.- Carol nói khẽ.- Anh không nhảy nữa à?
- Mệt quá, nghỉ một lúc, hoàn toàn là lao động chân tay.- Anh cười, rồi nói tiếp.- Cô ngồi đây anh đi lấy nước uống, cô thích uống gì nào?
- Em thì vô tư, uống gì cũng được.- Nói rồi cô đứng dậy.- Em đi lấy nước với anh.
- Bây giờ cô uống nước lạnh hay nước nóng? Bụng không còn đau nữa chứ?
- Hết đau rồi, em uống nước lạnh từ lâu, đun nước nóng phiền quá, hơn nữa trong khoa cũng không có nước nóng, không thể ra ngoài uống được. Ôi, quên không đem trả anh cái ấm điện.
- Không phải trả nữa, anh cũng không dùng đến nó, cô có thể để cho sinh viên mới đón từ sân bay về dùng.
Nước uống để bên cửa ra vào. Hai người ra đấy tìm nước uống, nhưng không thể lấy nổi, người quá đông, chen mãi mới đi được nửa quãng đường. Jason đề nghị:
- Thôi, đến được chỗ lấy nước thì bản nhạc sau sẽ bắt đầu, anh phải phục vụ người mua anh. Chúng ta nhảy theo bản nhạc này nhé, biết đâu từ sàn khiêu vũ sẽ ra được chỗ lấy nước.
Carol vui vẻ gật đầu. Hình như chưa kịp chú ý thì đã bước vào nhảy với anh rồi, bản tango chậm, mọi người chú ý nhìn các cặp nhảy, người này nói chuyện, người kia nói chuyện, rất ồn ào. Carol phát hiện anh nhảy rất đẹp, dìu bạn nhảy rất thành thạo, cô không phải suy nghĩ gì, cứ bước theo anh.
Cô tự chế giễu:
- Em tập vũ điệu la tinh qua mạng, không ngờ hôm nay không thắng thầu.
- Em bỏ giá bao nhiêu?
- Một trăm đô, ít quá, để được nhảy một lần cũng không đủ, không ngờ anh được giá cao quá!
Anh cười, ngả đầu ra phía sau, rồi cúi xuống, nhìn Carol, nói:
- Anh không đáng giá bấy nhiêu tiền, nhưng người bỏ giá rất hiếu thắng, muốn áp đảo người khác. Chúng ta nhảy điệu la tinh nhé, để cô khỏi mất trắng.
- Nhưng đang là nhạc này…
- Mặc kệ nhạc, chúng ta đếm tiết tấu cũng được. Trên mạng dạy cô thế nào anh nhảy với cô như thế.
Vậy là hai người bất chấp đang là bản nhạc tango chậm, họ cùng nhảy điệu la tinh. Carol nói với anh, tiết tấu trên mạng là “slow, slow, quick slow”, nhưng vì bước nhảy la tinh bắt đầu từ nhịp hai, cho nên cách đếm tốt nhất là ‘ hai, ba bốn,…một, hai, ba, bốn… một…” hoặc “rock, side,… close side, rock, rock, side…close side..”. Jason khen:
- Cô thông minh lắm, qua mạng mà học được vũ la tinh, vậy chúng ta đếm “rock, rock, side… close, side…” nhé.
Hai người cứ vậy nhảy. Carol ngửi thấy mùi trên người anh, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh. Đây là lần đầu tiên Carol được gần anh như thế, cảm thấy toàn thân mình như sắp tan chảy, cảm giác thật tuyệt vời, cô mong bản nhạc không bao giờ dứt, để được nhảy mãi với anh.
Nhưng nhạc dừng lại. Jason nói với Carol:
- Rất xin lỗi, không uống được nước, cô đi tìm nước uống nhé. Anh phải đi tìm chủ mua của anh để nhảy, người bán mình mất hết tự do.
Carol cảm thấy khát nước, cô cố chen, đi vòng, ra cửa, đến nơi đặt nước uống. Cô rót cho mình một ly cola, lấy cho Jason một ly, cầm trên tay, chờ anh nhảy xong sẽ đưa mời, cô nghĩ anh nhảy rất lâu, chắc chắn rất khát.
Bản nhạc vừa dứt. Trông thấy Jason đi ra cửa, cô vội đi theo, gọi to:
- Anh Jason, anh Jason.
Anh nghe thấy tiếng gọi, liền dừng bước, quay người lại. Bất chấp ly nước trên tay, Carol chạy đến:
- Anh định đi đâu đấy?
- Anh đã khiêu vũ đủ với sáu chủ mua rồi, bây giờ có thể về.
- Nước của anh đây - Cô đưa cho anh ly nước đang cầm trên tay.- Em cũng về đây, về nhờ xe của anh nhé.
Jason đón lấy ly nước.
- Cảm ơn! Cô không chơi nữa à? Hãy còn sớm, chưa đến hai ba giờ sáng mọi người vẫn chưa chịu thôi.
- Em không chơi nữa, cho em ngồi nhờ xe anh về.
Jason nhìn cô một lúc rồi nói:
- Cũng được. Cô đến cùng với ai, nên nói với người ta ấy một câu, nếu không người ta tìm.
- Anh chờ em, em đi tìm anh Siêu để nói với anh ấy.- Cô quay người, chạy vào trong, chạy được vài bước vội ngoảng lại dặn anh.- Anh chờ em ở đây nhé, đừng đi, em tìm anh ấy để báo cho anh ấy biết.- Thấy Jason gật đầu cô mới yên tâm.
Tìm thấy Siêu, Carol thở hổn hển, nói:
- Em theo xe người khác về nhé, anh đừng tìm. – Nói xong, không chờ Siêu trả lời, cô cứ vậy chạy đi.
Jason vẫn đứng ở chỗ cũ chờ Carol, thấy cô mặt đỏ bừng chạy tới, anh cười:
- Không vội, đâu phải cứu hỏa. Anh bảo chờ là chờ.