"Ai đấy?... Nghê Hạ à?"", Trâu Phương Diệc ngơ ngác nhìn cô gái đứng cách đó không xa. Cái người đang loạng choạng đó là Nghê Hạ lạnh lùng, dù chuyện gì xảy ra cũng rất bình tĩnh mà anh ta quen sao?
Tống Phỉ Nhi cũng chớp mắt với vẻ không thể tin nổi, "Hình như thế..."
Trâu Phương Diệc hít sâu một hơi, "Thế mà còn không mau chạy qua đó đi! Có người bắt nạt Tiểu Kiều Nhi nhà anh!", nói xong, anh ta kéo Tống Phỉ Nhi đi thẳng về phía đó.
Nghê Hạ đẩy Đường Kỳ ra, bước chân có chút loạng choạng. Hà Huy nhăn mặt, ngón tay vẫn còn đau buốt, "Tỏ vẻ thanh cao phải không? Con hát thôi mà, cái loại như cô không biết phải tiếp bao nhiêu người mới..."
"A!", lại thêm một lần lời còn chưa dứt đã bị chặn họng, Hà Huy đau đớn ôm đùi, run rẩy không nói tiếp nổi nữa.
Nghê Hạ đi giày cao gót, một cú đạp này quá mạnh, mọi người xung quanh đều há hốc mồm kinh hãi. Hà Huy là tổng giám đốc của một công ty, cách đối nhân xử thế dở tệ, nhưng người trong giới muốn tiếp tục tồn tại thì vẫn phải mắt nhắm mắt mở cho qua, thật không thể ngờ, Nghê Hạ lại... quyết liệt như vậy!
Có người tò mò hóng trò vui, có người sung sướиɠ hả hê, còn có người thầm phản đối, cô bé này vừa có chút khởi sắc mà lại đắc tội với một tên sừng sỏ thế này, sau đây hẳn là không dễ sống rồi.
Nghê Hạ đá xong một cú đó thì lại càng không đứng vững hơn, cả người lảo đảo như sắp ngã.
Trâu Phương Diệc vội vàng chạy tới, mắt thấy Nghê Hạ ngã đến nơi rồi, "Cẩn thận kìa!"
Vừa dứt lời, Trâu Phương Diệc đột nhiên cảm thấy có người chặn mình lại, không cho anh đi về phía trước. Ngước mắt nhìn thấy người đỡ được Nghê Hạ, anh thở phào nhẹ nhõm, rồi nhỏ giọng nói, "Rốt cuộc người nên quản chuyện này cũng tới rồi."
Nghê Hạ được kéo vào một vòm ngực ấm áp, cô xoay người, cảm giác quen thuộc khiến cộ cọ mặt vào ngực người đó một cách rất tự nhiên.
Hoắc Thiệu Hàng nhíu mày, cúi đầu nhìn người trong lòng, "Sao lại uống nhiều thế?"
Nghê Hạ ngẩng đầu nhìn anh, cánh tay tự nhiên ôm lấy eo anh, mà động tác này khiến những người có mắt đều hít một hơi. Trong giới, Hoắc Thiệu Hàng có nhiều tin đồn, nhưng rõ ràng người hiểu chuyện sẽ biết đó đều là tin đồn nhảm, Hoắc ảnh đế chưa bao giờ có hành vi đặc biệt với bất kỳ một nghệ sĩ nữ nào. Hơn nữa, bất kể là người mới hay người cũ cũng đều có tâm lý sùng bái anh, dù cho họ có chút tình cảm nào đó nảy sinh cũng chẳng dám chủ động nhào vào anh...
Thế nhưng, tại sao Hoắc Thiệu Hàng lại chẳng hề tỏ ra khó chịu với hành động của Nghê Hạ? Ánh mắt như đang dung túng cho hành vi của cô là thế nào? Là... họ nhìn nhầm sao?
Không đợi có được câu trả lời của Nghê Hạ, Hoắc Thiệu Hàng quay sang nhìn Đường Kỳ đứng ở bên cạnh. Đường Kỳ cũng đang bị dọa, nhìn thấy ánh mắt của anh, cô bé cuống quýt nói, "Em không biết tại sao chị ấy lại uống nhiều như vậy, lúc đến đây đã có mùi rượu rồi ạ."
Hoắc Thiệu Hàng "ừ" một tiếng, xốc Nghê Hạ đang dần tụt xuống lên rồi khẽ nói, "Về trước, có được không?"
"Hoắc Thiệu Hàng, vừa nãy em đá lệch rồi.", Nghê Hạ dựa vào vai anh, bất mãn nói.
Vừa rồi cô muốn đá một cú trúng "hồng tâm", ai ngờ lại ngắm trượt.
Hoắc Thiệu Hàng chẳng biết phải làm sao, anh hạ thấp giọng dỗ dành, "Không sao, rất siêu."
"Thật không?", Nghê Hạ có chút nghi ngờ.
"Thật, em không tin lời anh nói à?"
"Được rồi, em tin.", Nghê Hạ cười, đột nhiên còn nói thêm, "Em mệt quá."
Hoắc Thiệu Hàng im lặng một lát rồi bế cô lên, "Em ngủ trước đi."
"Ừm.", Nghê Hạ hoàn toàn quên hết những người khác, Hoắc Thiệu Hàng nói gì thì cô làm thế ấy, vì thế, cô liền nghiêng đầu dựa vào ngực anh ngủ thϊếp đi.
Hoắc Thiệu Hàng liếc Nghê Hạ một cái rồi mới nhìn sang Hà Huy.
"Tổng giám đốc Hà, không biết người bạn này của tôi có xung đột gì với ông vậy?", ánh mắt lạnh lùng, giọng nói điềm tĩnh nhưng tự có uy, dường như không giống với người vừa nói chuyện với Nghê Hạ.
"Anh Hoắc, chuyện này..."
"Con hát thôi sao? Ừm, đúng thật, rất nhiều người trong số chúng tôi ở đây đều chỉ là con hát.", Hoắc Thiệu Hàng nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại dễ dàng thổi lên ngọn lửa giận trong mỗi nghệ sĩ có mặt.
"Anh, anh Hoắc! Đương nhiên không phải là tôi nói anh rồi!", sắc mặt Hà Huy trắng bệch, có lẽ rất nhiều người không biết sự nghiệp của Hoắc Thiệu Hàng ngoài công việc diễn viên, nhưng ông ta lăn lộn trên thương trường, sao lại không biết thực lực và thủ đoạn của Hoắc Thiệu Hàng được. Dựa vào năng lực của ông ta, chọc tức đến người này rồi thì sau này làm sao mà sống yên ổn được.
Hoắc Thiệu Hàng lạnh lùng cười, nụ cười này khiến tim Hà Huy thót lại, "Anh Hoắc, tôi thật sự không biết cô ấy là... bạn của anh. Nếu tôi mà biết, tôi..."
Tôi đâu dám động đến cô ấy!
Hoắc Thiệu Hàng không nói, nhưng Hà Huy lại cảm nhận được một sự áp lực vô hình, "Tôi xin lỗi."
Lúc này, Hà Huy chợt nhớ đến câu mình vừa nói, rằng "cái loại như cô không biết phải tiếp bao nhiêu người", thì ngay lập tức muốn đâm đầu vào tường. Nếu biết Nghê Hạ là người của Hoắc Thiệu Hàng, cho mượn mấy lá gan ông ta cũng không dám dây vào cô.
Hoắc Thiệu Hàng khẽ gật đầu, "Bạn tôi cũng làm tổng giám đốc Hà bị thương, chuyện này, để tôi chịu trách nhiệm thay cô ấy."
"Không cần, không cần!", Hà Huy cười gượng, "Đùa vui thôi mà, chỉ là đùa vui thôi."
Nghe thấy vậy, Hoắc Thiệu Hàng cũng chẳng có phản ứng gì, anh chỉ quay đầu nói với Đường Kỳ, "Cô ấy uống say cần cô chăm sóc một chút, cô đi ra ngoài với tôi đi."
Đường Kỳ ngơ ngác gật đầu, sau đó đi theo Hoắc Thiệu Hàng rời khỏi bữa tiệc. Sau khi ba người rời đi, đám người ở lại đều vô cùng kinh ngạc.
Tống Phỉ Nhi kéo tay áo Trâu Phương Diệc, "Có phải em nhìn nhầm rồi không?"
"Nhìn nhầm cái gì?"
"Hoắc ảnh đế bế chị Nghê Hạ đi ấy? Tại sao? Tại sao lại như thế?"
Trâu Phương Diệc nhìn Tống Phỉ Nhi bằng ánh mắt đầy thâm ý, anh ta cong môi cười, "Em còn nhỏ, không hiểu đâu."
"..."
Ở một góc nào đó, Dương Văn siết chặt chiếc di động trong tay. Cô ta oán hận nhìn theo bóng dáng vừa rời đi. Trước đó, cô ta mất đi vai diễn trong
Ngâm Long Tước, lại mất cả giải thưởng. Nghê Hạ, tất cả là tại mày!
Hoắc Thiệu Hàng đặt Nghê Hạ vào xe, ra hiệu cho Đường Kỳ ngồi vào ghế sau, rồi tự mình ngồi vào ghế lái. Xe chuyển bánh, Hoắc Thiệu Hàng nhìn Đường Kỳ qua kính chiếu hậu, "Cô ở đâu, tôi đưa cô về?"
"Dạ? Nhưng em còn phải chăm sóc cho chị Nghê Hạ cơ mà."
"Không cần đâu, để tôi lo cho cô ấy."
Đường Kỳ ngẩn người, vừa rồi ở sảnh tiệc, anh đâu có nói như vậy. Đường Kỳ tỉ mỉ suy nghĩ, bỗng nhiên ngộ ra, anh Hoắc cố ý lấy cô ra làm bình phong! Nói như vậy, anh Hoắc và chị Nghê Hạ thật sự có gì đó đặc biệt sao?
Nghĩ thông suốt rồi, Đường Kỳ vội vàng báo địa chỉ. Hoắc Thiệu Hàng "ừ" một tiếng rồi bẻ tay lái.
"Trước lúc tôi đến đã xảy ra chuyện gì?", Hoắc Thiệu Hàng vừa vào cửa đã nhìn thấy Nghê Hạ to tiếng với Hà Huy. Hà Huy vốn là tên ăn nói không biết giữ mồm, vốn dĩ anh còn tưởng cô bạn gái nhỏ của anh sẽ chịu ấm ức, nhưng nhìn thấy Nghê Hạ ra tay không hề nhẹ thì anh ngoài tâm lý muốn tiến lên giữ cô lại thì còn thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đường Kỳ mím môi, hơi xấu hổ, "Đều tại em, tại cái ông tổng giám đốc Hà kia cứ ép em phải uống rượu, em không dám cự tuyệt gay gắt, sau đó ông ta cứ sờ soạng lung tung... Sau đó chị Nghê Hạ đột nhiên xuất hiện giúp em."
...
Đưa Đường Kỳ về xong, Hoắc Thiệu Hàng lại đưa Nghê Hạ về nhà mình. Bữa tiệc tối nay quy tụ rất nhiều nghệ sĩ nhưng lại không có phóng viên, chính vì thế cũng không phải lo chuyện hôm nay sẽ bị truyền đi.
Thu xếp cho Nghê Hạ xong, Hoắc Thiệu Hàng mới ra ban công gọi điện thoại, "Điều tra giúp tôi xem dạo gần đây Hà Huy đang làm dự án gì..."
Nghê Hạ ngủ quên trời đất, ngày hôm sau tỉnh lại, đầu cô đau nhức kinh khủng, "Ưʍ..."
Nhìn quanh bốn phía, Nghê Hạ lơ mơ nghĩ, cô đến nhà Hoắc Thiệu Hàng từ lúc nào, chẳng phải là cô nên ở khách sạn hay sao?
"Tỉnh rồi à?", Hoắc Thiệu Hàng đẩy cửa tiến vào, thấy cô vẫn ngồi im trên giường, anh đưa cốc nước trong tay cho cô, "Uống đi."
Nghê Hạ nhấp một ngụm, "Phải rồi, hôm qua em..."
Hôm qua, nói chuyện với Khâu Anh Tử xong, tâm trạng của cô rất tệ, nhìn thấy một bàn rượu vang đỏ liền uống mấy ly, tửu lượng của cô không kém, thế nên tự biết mình uống mấy ly đó sẽ không say đứ đử được, có điều... sao cô cứ cảm thấy có gì đó sai sai?
"Em say à? Anh đưa em về ư?"
Hoắc Thiệu Hàng cười khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn cô có phần bất đắc dĩ, "Say đứ đừ đừ, không những mắng người ta mà còn đánh người ta nữa."
"Đùa cái gì vậy!", Nghê Hạ thu tầm mắt lại, "Anh nói em như thế ở giữa bữa tiệc ư?"
Hoắc Thiệu Hàng vuốt tóc cô, "Rượu vang đỏ đấy tác dụng chậm nhưng mạnh, mấy ly thôi là đủ để quật cho em gục rồi."
"Cái này không phải điểm chính."
"Thì không có điểm chính. Cơm trưa đến rồi, đi rửa mặt đi rồi ra ăn.", nói xong, Hoắc Thiệu Hàng liền đứng dậy đi ra ngoài.
Nghê Hạ nhíu mày, cô đánh người, chửi mắng người ta sao? Đây mà không phải chuyện nghiêm trọng ư?
Đúng lúc này, di động đổ chuông, Nghê Hạ bắt máy, "Đường Kỳ?"
"Chị Nghê Hạ, chị dậy rồi à, có đau đầu không? À... Còn nữa, chị Nghê Hạ, em thật sự cảm ơn chị, hôm qua mà không có chị thì em không biết sẽ thế nào nữa."
Nghê Hạ day day huyệt Thái Dương, cố nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Ừm, hình như là, cô nhìn thấy có một tên cặn bã làm khó Đường Kỳ, sau đó cô liền kéo cô bé đến bên cạnh, sau đó... Sau đó, cô quên rồi.
"Đường Kỳ, sau đó chị thế nào, em kể cho chị nghe đi."
"Chị Nghê Hạ, chị không nhớ thật à?"
"Nói đi."
...
Nghê Hạ thay quần áo xong mới vào phòng ăn. Hoắc Thiệu Hàng ra hiệu cho cô ngồi xuống. Nghê Hạ ăn mấy miếng cơm rồi ngẩng đầu nhìn anh, "Hôm qua em gây phiền phức rồi phải không?"
"Không."
"Cái ông tổng giám đốc Hà kia địa vị cao lắm, chắc là em gây phiền phức lớn rồi.", Nghê Hạ nhíu mày, "Sao Cảnh Tố vẫn chưa gọi điện sang đây nhỉ? Chị ấy không sốt ruột sao?"
Hoắc Thiệu Hàng, "Hà Huy không làm gì phiền phức hết, em đánh ông ta cũng không sao, ông ta không để bụng đâu."
"Hả?"
"Anh sẽ giải quyết, sẽ không có ai làm gì đâu, em yên tâm.", Hoắc Thiệu Hàng bình tĩnh ăn cơm, nói chuyện một cách nhẹ nhàng bâng quơ. Khóe mắt Nghê Hạ hơi giần giật, dường như cô nhìn thấy trên mặt anh hiện ra mấy chữ "chỉ cần em thích, muốn đánh ai thì cứ đánh" vậy.
"Anh... có thể đừng quá nuông chiều em được không?"
Hoắc Thiệu Hàng im lặng một lát rồi đặt đũa xuống, ánh mắt sâu thẳm như thu cả bầu trời đêm, anh khẽ nói, "Khó lắm mới có người được anh nuông chiều."
Tim Nghê Hạ đập rộn ràng, dường như có một dòng máu xông thẳng lêи đỉиɦ đầu. Cô ngơ ngác nhìn anh vài giây, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ, cô lại bị anh trêu rồi...
...
Nghê Hạ trở về đoàn phim. Trong lúc chờ quay, cô gọi điện cho Hạ Tông Nguyên.
"Bố không sao đấy chứ?"
Hiển nhiên, Hạ Tông Nguyên vô cùng bất ngờ, "Sao con lại gọi điện cho bố?"
"Nghe nói bố bị ốm."
"Bố vẫn ổn, con đừng lo."
"Ừm, vậy là tốt rồi, tôi cúp máy đây."
"Tiểu Hàm.", Hạ Tông Nguyên gọi cô, "Khi nào con rảnh, bố con mình ăn một bữa cơm với nhau đi. Con yên tâm, chỉ có hai bố con mình thôi."
Nghê Hạ trầm mặc một lát, "Tầm ba giờ chiều mai không có cảnh diễn."
Hạ Tông Nguyên cực kỳ vui sướиɠ, "Thế thì bố con mình ăn cơm, được không?"
Nghê Hạ nhìn nhân viên trong đoàn cứ đi đi lại lại, nghe giọng nói như đang dỗ dành của Hạ Tông Nguyên trong điện thoại, cô biết mình sẽ thỏa hiệp. Ông ấy bị ốm, cô vẫn luôn muốn đến thăm. Yên lặng vài giây, cô mới nói, "Được, gửi cho tôi địa chỉ."