Chương 7

Tấm rèm dày che khuất toàn bộ màu xanh tươi của khung cảnh bên ngoài, không một tia sáng nào có thể lọt qua.

Tạ Nguyên bước vào phòng tắm với đôi chân trần, đầu cúi thấp, đến mức cô quên cả điều chỉnh nhiệt độ của nước.

Nước lạnh buốt từ vòi sen rơi xuống, làm ướt sũng mái tóc đã đẫm mồ hôi của cô.

Tạ Nguyên không điều chỉnh lại mà tắm dưới dòng nước lạnh. Sau khi tắm xong, cô bước ra khỏi phòng tắm rồi nhìn vào gương, thấy rõ khuôn mặt nhợt nhạt và chiếc cổ gầy guộc của mình.

Dưới xương quai xanh là những vết hằn đỏ nhạt.

Không rõ ràng lắm, nhưng lại hiển nhiên rõ ràng như vậy.

Tạ Nguyên khoác lên mình chiếc áo choàng tắm, từ từ cụp mắt xuống.

Cô ngồi lại trên chiếc giường mềm mại, bật điện thoại lên. Màn hình sáng lên, tin nhắn hỗn loạn bắt đầu nhảy liên tục, nhưng cô chẳng có chút hứng thú nào để đọc cả.

Thắt lưng của cô hơi mỏi, đầu óc cũng mơ hồ.

Tạ Nguyên tắt màn hình điện thoại, từ từ bắt đầu sấy tóc.

Có lẽ do hôm qua ăn món Pháp, sau khi sấy khô tóc, Tạ Nguyên cảm thấy dạ dày mình bắt đầu đau âm ỉ.

Nhưng giờ đã là giờ ăn trưa.

Bữa sáng như thường lệ, cô đã ngủ quên. Nếu bữa trưa cũng không ăn, người đó biết được chắc sẽ hỏi.

Nghĩ đến câu nói tối qua của hắn: “Lần sau không được làm thế nữa", hàng mi dài của Tạ Nguyên khẽ run. Cô gắng gượng đứng dậy rồi đi xuống tầng để dùng bữa trưa.

Quản gia mặc một bộ vest chỉnh tề, dịu dàng chào cô: “Chào buổi trưa nhé tiểu thư.”

Bữa trưa là món Trung, nhưng Tạ Nguyên không đói lắm, chỉ ăn được một chút là không thể ăn thêm nữa. Tuy nhiên, sau khi ăn, dạ dày của cô cũng không còn đau đớn nhiều như trước.

Cô cầm cốc nước, nhấp từng ngụm nhỏ.

Qua cửa sổ của phòng ăn có thể nhìn thấy vườn hoa bên ngoài. Những bông hoa nở rộ không phải thuộc mùa này nhưng sắc màu rực rỡ của chúng làm đôi mắt Tạ Nguyên sáng lên đôi chút.

Ngày nào cô cũng ăn ở đây, vì thế luôn để ý đến khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Ngồi trên chiếc ghế cao ở quầy bếp, Tạ Nguyên nhẹ nhàng hỏi: “Đó là hoa mới trồng à?”

“Vâng, ông chủ đặc biệt sai người trồng đấy ạ,” quản gia dịu dàng đáp: “Cô có thích không?”

Tạ Nguyên mím môi, nhẹ giọng trả lời: “Thích.”

Rõ ràng người mắc lỗi là cô, người bị phạt cũng là cô, nhưng sau đó, người âm thầm dỗ dành lại luôn là hắn.

Tạ Nguyên khẽ co ngón tay lại, từ từ dời ánh mắt đi.

Những bông hoa thật đẹp, dù không nói là nở vì cô nhưng cô vẫn cảm thấy vui khi nhìn chúng.

Tiểu thư nhà họ Thẩm, Tɧẩʍ ɖυng dù đã lấy chồng nhưng vẫn thường xuyên qua lại với nhà mẹ đẻ và cũng hay mời Tạ Nguyên đến nhà họ Ôn.

Nhà họ Thẩm ít con gái, từ năm 15 tuổi Tạ Nguyên đã được gửi đến ở nhà họ Thẩm, không có bạn bè nên Thẩm Trường Lẫm cũng ngầm cho phép cô giao du với nhà họ Ôn.

Miễn là không gây ồn ào quá mức.

Tạ Nguyên bước xuống xe, kéo tâm trí ra khỏi những chuyện của đêm qua.

Hôm qua trời đổ mưa, hôm nay nắng lại gay gắt trở lại.

Ngay lập tức có người cầm ô che cho Tạ Nguyên, nhưng hơi nóng ập vào mặt vẫn khiến bước chân cô hơi khựng lại.

Người cầm ô cười nói: “Tiểu thư đến sớm quá.”

Tạ Nguyên không giỏi nói chuyện, lại luôn trầm mặc, nhưng người kia không để không khí trở nên ngại ngùng, vẫn duy trì cuộc trò chuyện nhẹ nhàng với cô cho đến khi bước vào phòng khách.

Tɧẩʍ ɖυng với nụ cười trên môi dịu dàng đón Tạ Nguyên.

“Lâu rồi không gặp, Uyển Uyển.” Bà ôm Tạ Nguyên: “Có phải dạo này lén giảm cân không? Sao con gầy thế?”

Tạ Nguyên lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không có đâu dì.”

“Con nói không có mà sao lại xinh đẹp hơn vậy?” Tɧẩʍ ɖυng vuốt ve khuôn mặt Tạ Nguyên với đầy yêu thương: “Nhìn khuôn mặt này chẳng khác gì một bông hoa cả.”

Tɧẩʍ ɖυng là người rất hoạt bát, ngay cả với một cô gái ít nói như Tạ Nguyên, dì cũng có thể nói chuyện rất lâu.