Chương 4

Tạ Nguyên đứng trước cửa sổ đang mở một bên, những sợi tóc ướt mồ hôi trên trán cô dần khô lại.

Đã gần đến nửa đêm, cái nóng oi bức ban ngày cuối cùng cũng đến hồi kết thúc.

Gió đêm thổi nhè nhẹ, cái lạnh cũng âm thầm ùa vào.

Áo khoác của Tạ Nguyên để quên ở nhà hàng, cô mím môi, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Tần Thừa Nguyệt vừa mới xong cuộc họp và vội vã đến tìm Ôn Tư Du, chắc chắn có nhiều điều muốn nói. Dì của cô là Tɧẩʍ ɖυng trước đó còn lo lắng trên điện thoại rằng họ có thể sẽ cãi nhau, nhưng giờ đã qua hơn nửa tiếng, chắc hẳn mọi chuyện đã rõ ràng rồi.

Nhà họ Thẩm có giờ giới nghiêm.

Nếu người cùng ra ngoài với cô là Ôn Tư Du thì về muộn một chút cũng không sao.

Nhưng Tạ Nguyên vẫn hơi lo, cô gọi điện cho quản gia, sau đó gửi tin nhắn cho người ấy.

Dạo gần đây người ấy rất bận, cô cứ nghĩ rằng anh sẽ không có thời gian quan tâm đến cô, nhưng không lâu sau khi tin nhắn được gửi đi, cô đã nhận được phản hồi.

[Được.]

Tạ Nguyên nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, tự nhiên cô hơi sững ra một chút. Nhưng ngay khi cô còn đang ngẩn ngơ, vài thanh niên lái mô tô bất ngờ dừng lại gần đó. Người dẫn đầu có dáng người cao ráo, chỉ cần sải chân dài là có thể xuống xe.

Tiếng mô tô gầm rú vang dội.

Nhưng thứ khó chịu hơn cả là ánh sáng trắng chói lóa, sáng đến nỗi khiến người ta không thể mở mắt.

Tạ Nguyên theo phản xạ giơ tay lên che mắt.

Gió đêm mạnh mẽ, khi cô đứng dậy, gió thổi tốc váy cô lên.

Tạ Nguyên một tay giữ chặt váy, tay kia che mắt, khó khăn lắm mới có thể giữ thăng bằng.

Hoắc Dương đã quay người lại, nhưng khi nhìn thấy cánh tay trắng nõn của cô lộ ra dưới ánh đèn chói, anh ta lại quay người về phía cô.

Ánh mắt Hoắc Dương trầm xuống, ngón tay xoay nhẹ chiếc mũ bảo hiểm, nụ cười trên môi hiện lên khi anh ta nói lời chào: "Đây chẳng phải là em gái Tiểu Tạ sao?"

Họ Tạ không phải là họ lớn ở Yến Thành, người duy nhất có thể được Hoắc Dương gọi là "Em gái Tiểu Tạ" ở khắp Yến Thành này chỉ có mình Tạ Nguyên.

Những người đi cùng Hoắc Dương đều là tay sành sỏi, nghe thấy thế cũng cười và quay lại: "Lâu rồi không gặp ha Tiểu Tạ."

Trên mặt ai nấy đều có nụ cười, nhưng danh tiếng của nhóm công tử thế gia này thì không ai không biết.

Đặc biệt là Hoắc Dương, cho dù trong nhóm công tử ăn chơi, anh ta cũng nổi tiếng phóng khoáng, kiêu ngạo.

Trong phòng lúc này là Ôn Tư Du và Tần Thừa Nguyệt đang nói chuyện.

Tạ Nguyên đột nhiên cảm thấy lo lắng. Mọi chuyện lúc này vẫn chưa rõ ràng, nếu để Hoắc Dương phát hiện họ đang nói chuyện riêng với nhau, chắc chắn sẽ dẫn đến những rắc rối không đáng có.

Gió đã ngừng thổi, nhưng bàn tay đang giữ váy của cô vẫn chưa thả lỏng.

Tạ Nguyên ngước mắt lên, khẽ gọi: "Anh Hạ."

Hoắc Dương và đại thiếu gia nhà họ Thẩm, Thẩm Yến Bạch, có mối quan hệ rất tốt, tính cách của họ cũng có phần giống nhau. Anh xoay chiếc mũ bảo hiểm, dưới ánh trăng mái tóc ngắn màu xám bạc của anh phản chiếu ánh sáng, hình xăm ở cổ thoáng hiện.

Anh hỏi một cách tự nhiên: "Sao lại ở đây một mình thế?"

Tạ Nguyên không giỏi giao tiếp, đặc biệt là trước những người mà cô không quá thân quen, dù chỉ là một câu chào hỏi đơn giản tihf cô cũng phải nghĩ rất lâu.

Hoắc Dương kiên nhẫn chờ, giọng ấm áp của anh ta lại vang lên: "Mặc mỏng vậy có lạnh không?"

Vừa nói, anh ta vừa định cởϊ áσ khoác ra.

Tạ Nguyên bị sự quan tâm bất ngờ này làm bối rối, cô vội vàng nói: "Không, không lạnh đâu anh Hạ."

"Chị Tư Du có chút việc nên em đợi chị ấy ở đây," Cô nhanh chóng giải thích: “Em sắp về rồi."

Hoắc Dương như bị biểu hiện của Tạ Nguyên làm cho buồn cười, anh ta giữ lại khóa áo, để chiếc áo khoác hờ hững trên người.

"Thì ra là đi cùng Tư Du," anh ta mỉm cười nói: “Muộn thế này rồi, anh cứ tưởng em đang đi hẹn hò với Tần Thừa Nguyệt chứ."