Chương 20

Thẩm Yến Bạch ngậm điếu thuốc, tiếp tục rút bài: "Biết thế năm ngoái tôi không đi sớm làm gì, nên ở lại để xem cô ấy đính hôn đã rồi hãy đi."

Sinh nhật của Tạ Nguyên vào mùa đông năm đó, bạn gái của anh lúc bấy giờ rất dính người, anh phải rời đi sớm nên mới bỏ lỡ mất sự kiện quan trọng.

Lẽ ra hôn sự đã được quyết định từ trước, nhưng không hiểu sao lại bị kéo dài đến tận bây giờ, hiện tại thậm chí còn sắp bị hủy bỏ.

Sao anh không giận cho được chứ.

Hoắc Dương suy tính một lúc rồi nhẹ nhàng thuyết phục: "Cũng đâu nghĩ vậy được."

"Cô em Tiểu Tạ không thích Tần Thừa Nguyệt rồi mà anh ta còn có liên quan đến Ôn Tư Du nữa," Anh ta nhìn Thẩm Yến Bạch, tiếp tục nói: “Anh ép cô ấy gả đi, nếu hai người trở thành một cặp oan gia thì có làm nên chuyện gì ra hồn không?"

Có người tiến lại gần, chỉ về phía cửa, định chen ngang cuộc trò chuyện.

Hoắc Dương lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho cho người đó giữ im lặng.

"Cậu cũng không hiểu sao?" Thẩm Yến Bạch cau mày, trong giọng nói lộ vẻ bất mãn: "Nhà họ Thẩm nuôi cô ấy, bắt cô ấy từ nhà họ Lâm về đây, cũng chỉ để cô ấy gả cho Tần Thừa Nguyệt thôi."

Anh đánh một quân bài ra, giành chiến thắng gọn gàng.

Thẩm Yến Bạch lạnh lùng nói: "Nếu tôi có một người em gái ruột thì chuyện tốt này chắc chắn không đến lượt cô ta đâu."

"Chẳng qua chỉ là sống nhờ ở nhà họ Thẩm vài năm, thật sự tưởng mình là đại tiểu thư rồi hay gì?" Anh đẩy bàn bài ra, giọng càng thêm sắc lạnh: “Chú tôi quá chiều chuộng cô ta nên mới nuôi ra một người như vậy đấy."

Người muốn chen ngang nãy giờ đã đổ mồ hôi trán vì sốt ruột.

Thấy một ván bài kết thúc, cuối cùng anh ta mới run rẩy lên tiếng: "Anh... anh Thẩm à."

Thẩm Yến Bạch ngả người ra sau, hờ hững ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tạ Nguyên đứng ở cửa.

Cô mặc váy trắng, gấu váy hơi ướt.

Khác với những cô gái cùng tuổi, Tạ Nguyên trầm lặng, ít nói, ngay cả váy thường mặc cũng chỉ là loại váy trắng đơn giản chứ không phải kiểu quần áo phô trương.

Mặt mày của cô cũng vậy, như thể không bao giờ có biểu cảm gì quá đáng khiến người khác cảm thấy cô thật tẻ nhạt và nhàm chán.

Nhiều người nói Tần Thừa Nguyệt thật may mắn, không mất công mà có được sự ưu ái của nhà họ Thẩm, nhưng Thẩm Yến Bạch luôn nghĩ rằng người thực sự may mắn là Tạ Nguyên mới đúng.

Cô không có gì, không xứng với bất cứ điều gì cả, nhưng chẳng hiểu sao lại nhận được tất cả những điều tốt đẹp nhất.

Vậy mà cô vẫn không biết trân trọng những gì mình đang có.

Thẩm Yến Bạch thực sự không thích Tạ Nguyên, nhưng khi đối diện với ánh mắt cô, anh vẫn nhẹ nhàng mím môi.

---

Dọc đường đi, không gian im lặng đến mức ngột ngạt.

Thẩm Yến Bạch lái xe, Tạ Nguyên ngồi ở ghế phụ.

Cô không thích nói chuyện, cũng ít khi xem điện thoại, đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ là đang suy nghĩ gì hay chỉ đơn thuần ngắm cảnh.

Yến thành không phải là nơi nhiều mưa, lượng mưa ở đây ít hơn Tân thành với Nình thành nhiều.

Dự báo thời tiết nói rằng trận mưa này là bão, từ hôm qua kéo dài đến hôm nay, quả thật vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Hoắc Dương thích chơi xe, biết rõ về F1 và thỉnh thoảng còn thử thách bản thân với những trò mạo hiểm.

Còn Thẩm Yến Bạch thì không có sở thích đó, khi lái xe anh cũng không nhanh không chậm, hoàn toàn trái ngược với tính cách kiêu ngạo, ngông cuồng thường ngày của anh.