Chương 13

Sau khi cô nói xong, Thẩm Yến Bạch lập tức cúp máy.

Thời gian trôi qua, tin tức trong giới ngày càng lan rộng.

Mọi chuyện xảy ra đột ngột, hiện trường chiếc xe đâm vào cột cầu nhìn rất kinh hoàng, nhưng may mắn hai người trong xe không bị thương quá nặng. Đoạn video mà những kẻ tò mò phát tán trên mạng cũng nhanh chóng bị gỡ bỏ.

Giữa chừng, Tɧẩʍ ɖυng gọi lại cho Tạ Nguyên, dặn cô không cần lo lắng, ca phẫu thuật đã diễn ra suôn sẻ, Ôn Tư Du cũng không sao cả.

Nhưng trước khi cúp máy, Tɧẩʍ ɖυng hạ giọng nói nhỏ với Tạ Nguyên, dặn cô không được tiết lộ rằng mình đã biết chuyện giữa Ôn Tư Du và Tần Thừa Nguyệt từ trước.

Sự nhắc nhở của dì Thẩm tuy ngầm nhưng rất rõ ràng.

Tạ Nguyên lập tức hiểu ngay.

— Thẩm Trường Lẫm có thể sẽ không đồng ý chuyện giữa Ôn Tư Du và Tần Thừa Nguyệt.

Tạ Nguyên siết chặt điện thoại, cúi đầu đáp: "Vâng, con hiểu rồi, cảm ơn dì."

Cô ngồi trên chiếc ghế êm bên cửa sổ lớn, nhìn chằm chằm vào khung cảnh xanh mướt bên ngoài, ánh mắt lơ đãng cho đến khi màn đêm buông xuống, cô mới dời mắt đi.

Thẩm Trường Lẫm trở về khi trời đã khuya.

Tạ Nguyên vẫn ngồi dưới nhà đợi hắn, quấn chặt chăn quanh người, suýt chút nữa ngủ gục trên ghế sô pha. Nhưng khi thấy hắn về, cô lập tức đứng dậy.

Thẩm Trường Lẫm mặc áo khoác dài, trên người vẫn mang chút hơi lạnh.

"Sao không đi ngủ đi?" HẮn nhẹ nhàng ôm lấy eo cô: “Chẳng phải tôi đã nói là hôm nay sẽ về muộn sao?"

Tạ Nguyên sợ Thẩm Trường Lẫm, phần lớn thời gian ở bên hắn, cô đều là nể sợ nhiều hơn là kính trọng. Dù hai người đã bên nhau lâu rồi nhưng cô vẫn không dám gần gũi hắn quá mức.

Đây là lần hiếm hoi cô chủ động chờ hắn.

"Hôm nay anh Yến Bạch có gọi, anh ấy nói không liên lạc được với chú," giọng Tạ Nguyên nhỏ nhẹ: “Nên con lo cho chú."

"Lúc đó có việc gấp," Thẩm Trường Lẫm khẽ nói: “Lần sau lo thì gọi thẳng cho tôi."

Hiếm khi hắn tỏ ra dịu dàng đến vậy.

Tạ Nguyên ngược lại không dám hỏi thêm gì, sợ chạm vào điều cấm kỵ của hắn rồi phá vỡ sự ấm áp ngắn ngủi này.

Cô khẽ đáp: "Vâng."

Thẩm Trường Lẫm ôm eo cô, cơ thể cô bất giác nghiêng về phía hắn. Vì đầu óc rối bời, khi bước lên cầu thang, cô vô tình trượt chân ngã vào lòng hắn.

Cô bối rối bám lấy vai Thẩm Trường Lẫm, đôi chân theo phản xạ vòng quanh eo hắn.

Ánh mắt hắn bình tĩnh, cúi đầu nhìn cô, giọng khàn khàn: "Lần trước chưa đủ à? Lại định trêu chọc tôi lúc này sao?"

Lời nói của hắn đầy kìm nén, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng.

Thường ngày Tạ Nguyên rất ít khi chủ động, chỉ có một lần sau khi uống rượu với bạn học, cô đã chủ động nhào vào lòng hắn.

Cô nhận được bài học nhớ đời, từ đó không dám dễ dàng chạm vào rượu nữa.

Mặt Tạ Nguyên ửng đỏ lên, cô quay đầu tránh ánh mắt hắn, nhỏ giọng nói: "Con... con không cố ý mà."

Nhưng bây giờ có giải thích thế nào cũng đã muộn.

Thẩm Trường Lẫm đã bế cô đến trước cửa phòng.

Hành lang ánh sáng mờ ảo, Thẩm Trường Lẫm nắm chặt cổ tay cô, ghì cô vào cửa hôn tới tấp.

Dù biết lúc này tuyệt đối sẽ không có ai qua đây, Tạ Nguyên vẫn thở dồn dập, nhịp tim rối loạn.

Khi vòng eo bị nhấc bổng, cô phát ra một tiếng rên khe khẽ, âm thanh yếu ớt như tiếng khóc nức nở.

Cô ngửa cổ, giọng nghèn nghẹn, yếu ớt van xin: "Chú... đừng... đừng làm ở đây mà, được không?"

Ánh mắt Thẩm Trường Lẫm tối lại, hắn nhìn cô hồi lâu, cuối cùng không nói gì, bế cô trở lại phòng.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ lớn lặng lẽ chiếu vào trong.

Vầng trăng dịu dàng ban đầu, giờ lại như những con sóng lớn cuồn cuộn, nhấn chìm mọi tấc da thịt mềm mại trắng ngần.

Tạ Nguyên cắn chặt môi, đôi môi mềm mại dần dần trở nên sưng đỏ, bóng loáng như cánh hoa bị mưa tầm tã dập vùi.

Cô cố gắng siết chặt bàn tay, nhưng chưa kịp nắm lại đã bị hắn mạnh mẽ tách ra.

Thẩm Trường Lẫm đan những ngón tay vào tay cô, ngón tay thon dài trắng muốt của hắn luồn vào giữa những ngón tay ướt đẫm của cô, nuốt chửng mọi sự phản kháng cuối cùng của cô trong sự dịu dàng.

Cô khóc nức nở, sự căng thẳng suốt một ngày giờ đây đã hoàn toàn tan vỡ.

Cuối cùng, tâm trí cô chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.

"Không biết nên nói em gan to hay gan bé đây, hửm?" Thẩm Trường Lẫm bế cô lên: “Dám giấu chú chuyện này à?"