Lâm Tố Đình đi đến đứng sau các học sinh, đưa mắt nhìn lên, thấy tấm ván gỗ đen bóng được thợ mộc đẽo từ gỗ huỳnh đàn rất quý hiếm, trên biển có khắc bốn chữ mạ vàng lớn nom như rồng bay phượng múa: “Đông Hải thư viện.”
Lâm Tố Đình nhẩm đọc, thầm nhủ hoàng đế Mãn Thanh muốn trường học phải đổi tên đây mà, thật là ép người quá đáng!
Tiện thể nàng cũng nhìn quan huyện một cái, lòng thầm đánh giá. Tri huyện gì mà mặt gãy, mắt híp, nom vừa bần tiện vừa tham lam hệt mấy tên gian thương lưu manh ngoài chợ. Hèn gì mà gã leo lên được tới chức đó! “Bản cô nương còn khuya mới cho bọn bây treo tấm ván này lên!” Nghĩ là làm, Lâm Tố Đình ngó qua những người đang đứng trong sân Tâm Thiền thư viện nhìn lên gác lửng, chợt thấy một gương mặt có thể phối hợp với nàng làm một việc thì mừng rỡ vẫy tay gọi lại, đoạn kề tai thì thào một hồi.
Xong đâu đó Lâm Tố Đình mới vào thư viện đi lên gác lửng, lúc này đinh sắp sửa được đóng vào biển. Nàng thướt tha bước đến gần gã tri huyện nhún chân làm động tác thỉnh chào gã, giọng như oanh vàng thỏ thẻ:
- Kính bẩm tri huyện đại nhân, ngự biển này chúng tôi không dám nhận đâu, xin ngài làm ơn lấy về giúp cho?
Quan huyện đang bực thì nghe lời dịu dàng bên tai, giật mình ngoảnh sang. Ngay từ hồi mới đến Hàng Châu nhậm chức gã đã chú ý nghe ngóng ở đâu có mỹ nữ rồi nên không lạ gì danh tiếng ái nữ của Lâm tiên sinh trong Hắc Viện này. Người trong trấn ai cũng ca ngợi, đồn thổi về vẻ đẹp sắc nước hương trời của nàng nhưng gã chưa có dịp thấy mặt thành ra lúc nãy còn suýt lầm tưởng Nghị Trung là nàng ta. Giờ có diễm phúc được nhìn tận mắt quả nhiên dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc. Hơn nữa dáng người nàng ta càng chuẩn, sau vểnh trước nhô khiến trong lòng quan huyện ngứa ngáy, cười hềnh hệch:
- Đây hẳn là Lâm tiểu thư nức tiếng xa gần đi! Tiểu thư à, cô nói cái gì nghe lạ quá chừng vậy? Ngự biển này là của tiên hoàng khâm thí cho các người đó nha, không treo lên trên đó không lẽ đem tiểu thư cô treo lên hay sao?
Lâm Tố Đình chưa kịp trả lời thì thấy quan huyện cho tay vào túi áo gã lấy ra một tấm lệnh bài. Nàng tò mò hỏi:
- Đại nhân lấy gì đó?
Quan huyện cười hề hề đáp:
- Đây là lệnh câu nã.
- Đại nhân ngài muốn bắt ai vậy? - Lâm Tố Đình giật mình thốt.
Nhìn mỹ nhân hoa dung thất sắc càng thêm mỹ lệ đến nao lòng, gã quan mê mẩn bèn đưa đẩy:
- Đương nhiên là... Lâm tiểu thư cô rồi!
Lâm Tố Đình nghe rõ mồn một lời cợt nhả, song không tỏ ra ngại ngùng gì hết, chỉ giương cặp mắt tròn đen láy như mắt chim khuyên hỏi:
- Dân nữ có tội gì mà bị bắt?
- Thì… – Quan huyện tặc tặc lưỡi, giọng xuýt xoa tiếc hận - Tại cô xinh đẹp như hoa ấy mà lại ở cái nơi xấu xí quá chừng. Hơn nữa ngày ngày sống chung với một đám nam nhân hôi thúi còn gì là danh tiếng nữa. Tôi thấy xót cho cô quá mới có ý muốn rước cô vào lầu hồng gác tía đó!
Quả thực gương mặt Lâm Tố Đình rất xinh đẹp. Nàng không sở hữu vẻ e ấp kín đáo, thùy mị như nữ thần y mà có nét sắc sảo. Cho nên cũng dễ hiểu khi có vị công tử si tình từng ca ngợi Lâm Tố Đình đẹp như đóa lan rừng. Mà quả thật nếu phải chọn thì nàng xứng đáng là nữ hoàng phong lan, một nữ hoàng kiêu sa lại ẩn mình ở trong một cái thị trấn khỉ ho cò gáy. "Lan hỡi lan ơi, uẩn ức chi mà lan ẩn trong rừng vậy chứ?” Quan huyện nhớ đến giai thoại này nghe lòng thổn thức.
Chết nữa là Lâm Tố Đình rất ưa cười. Có lẽ nàng tự biết mình có hai cái lúm đồng tiền rất duyên nên càng thích cười để khoe chúng ra. Như lúc này đây, hai cái lúm đồng tiền ấy làm điên đảo gã quan huyện, khiến gã không kềm được phải thốt:
- Lâm tiểu thư này, à mà không, phải gọi nàng là Lâm tiên nữ mới đúng. Ôi chao, một nàng tiên nữ hạ phàm với giọng hát thật dịu dàng và tiếng đàn đắm say...
À, còn phải nói Lâm Tố Đình còn được trời phú cho giọng ca êm mượt như nhung lụa và tài đánh đàn tỳ bà cực ổn. Xem ra những gì tốt đẹp nhất ơn trên đã gửi gắm hết cả vào nàng rồi, giúp nàng bừng sáng lộng lẫy như một bông hoa rực rỡ sắc màu nhất trong một rừng hoa đang nở. Duy chỉ một điều là hình thể của nàng khi so với nữ thần y thì chỉ dừng lại ở mức cân đối, chứ không bốc lửa vạn người mê như nữ thần y được.
Lâm Tố Đình nhìn bản mặt đến là hãm tài còn nghênh lên học theo bộ dạng mấy chàng thi sĩ đa tình, suýt phá lên cười. May mà nàng kìm lại, khóe môi khẽ nhếch lên. Dè đâu khiến gã quan huyện tưởng rằng vừa khiến người đẹp vui lòng, gã sung sướиɠ lâng lâng cất giọng tiếp tục tỉ tê:
- Lần trước Hắc Viện có diễn một màn kịch để quyên góp từ thiện do nàng đảm vai chính. Ta nghe nói người tới xem đông nườm nượp, sau có kẻ kháo nhau rằng họ xem và nghe giọng hát của nàng đến quên cả thở, cảm thán chưa từng thấy ở đâu hay hơn thế. Lâm tiểu thư hỡi, nàng có biết từ lúc ấy đã có trái tim thổn thức vì nàng hay không? Hé hé!
Lâm Tố Đình nghe mấy lời này thầm bĩu môi, biết gã mơ mộng rước nàng về dinh thật rồi đây. Nhưng tên tri huyện này háo sắc thành tính, xú danh lan xa cả vùng, giờ rước nàng về cũng chỉ nạp làm thϊếp mà thôi. Có điều nàng vẫn giả vờ nặn ra nét mặt hết sức ngây thơ hỏi:
- Ủa, không biết đại nhân định làm mai cho người nào đó?
Quan tri huyện như đợi câu này, sung sướиɠ cười hề hề:
- Thì làm mai cho... ta nè chứ còn ai vào đây nữa?
Trong đầu Lâm Tố Đình bỗng lóe lên một ý nghĩ, bèn nở một nụ cười rất chi quyến rũ:
- Vậy không biết đại nhân định dùng quà lễ gì rước tiểu nữ vậy?
Quan huyện mừng quýnh, nói líu cả lưỡi:
- Của cải ta vơ vét được, à không… làm lụng được có thiếu cha gì! Mà... mà tiểu thư đồng ý với ta thiệt hả?
- Ây da – Lâm Tố Đình phụng phịu làm bộ giận dỗi – Tiểu nữ không phải mấy cô con gái trong tửu lầu đâu nha. Sao đại nhân lại mang chuyện vàng bạc ra đây?
- Ôi chao ta xin lỗi, lỡ lời. Vậy chớ tiểu thư thích cái chi?
- À thì… hay là đại nhân… hãy tìm cho ra một trăm cân Kim Sơn Tử đi, mang tới đây làm vật... ra mắt? Lúc ấy tiểu nữ mới coi là... xem xét nha! - Lâm Tố Đình cười khúc khích.
Nghị Trung vểnh tai chú ý nãy giờ, đang thắc mắc không hiểu sao bữa nay Lâm Tố Đình lại dịu dàng thế, nghe đến đây thì vỡ lẽ dụng ý của nàng. Song chàng ta không khỏi lo lắng, mạo muội như vậy chỉ e gã tri huyện sinh nghi.
- Tiểu thư không có nói chơi chứ? – Quan huyện hỏi.
Nghị Chánh cũng vỡ lẽ, chợt chàng thấy có người núp trên xà nhà.
Cái bóng lấp ló sau mấy thanh xà ngay phía trên kệ thờ bắt gặp ánh mắt Nghị Chánh bèn đặt ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng. Chàng ta dời mắt sang huynh trưởng, thấy Nghị Trung không phát giác ra cái người sắp bày trò phá rối trên xà nhà.
Nghị Chánh đưa mắt dò hỏi Trần Tôn, ông lão tuổi già mắt kém, cũng không thấy, đoạn Nghị Chánh đánh mắt sang Lâm Tố Đình. Nghị Chánh thấy Lâm Tố Đình liếc nhìn hướng người trên xà nhà một cái, khóe miệng Lâm Tố Đình cong lên tinh nghịch rồi nàng chớp hàng mi cong vυ"t, ánh mắt ướt rượt đong đưa gã tri huyện. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người hẳn quan huyện đã chết lâu rồi!
- Thế nào? Ngài nghĩ có tìm được không?
Quan huyện nhìn thân hình nảy nở của ái nữ Lâm Vĩ, nuốt nước bọt đánh ực một cái, định gật đầu rồi. Nhưng làm quan một thời gian ít nhiều gã cũng học được tính thận trọng. Bấy giờ mới nhủ bụng Kim Sơn Tử là cái giống quỷ gì gã chưa từng nghe qua thành ra không dám hứa bừa. Có điều không thể mất mặt trước người đẹp, gã vẫn vênh mặt cao giọng:
- À… gì chứ cả núi vàng ta cũng đem đến cho nàng được sá gì mấy cái cây kim bé tẹo! - Song lại hạ giọng cười hề hề - Nhưng mà để lần tới bàn đi, bữa nay làm cho xong việc chính đã!
Sau khi e hèm một tiếng, gã nói tiếp:
- Thực ra thì hôm nay bản quan đến chính là tìm Tần viện trưởng của các người đó. Ngày thường ta tới đây hắn luôn vắng mặt, bây giờ cũng không có trong trường học thật không ra thể thống gì!
- Xin lỗi đại nhân viện trưởng đi khảo cứu cổ văn chưa về.
Lâm Tố Đình thốt, vẻ tự nhiên như thật khiến quan tri huyện lập tức sầm mặt:
- Ngự biển khâm thứ biết bao kẻ ao ước mà không được, nay trường học này nhận được là phước đức cho mấy đời tổ tông trường học các người! Vậy mà họ Tần đó chẳng biết quý trọng chi cả, thật là...
Rồi gã phất tay áo vẻ mặc kệ:
- Mà thôi đi, ngự biển cũng treo lên rồi, thế là bản quan hết phận sự. Giờ tất cả hãy quỳ trước ngự biển cho ta!
Dứt lời gã bước tới quỳ trước tủ thờ, hô lớn:
- Tam khấu cửu bái!
Nhìn lại sau lưng, ngoài tụi binh lính không thấy ai muốn hưởng ứng nghi lễ này, gã tức giận nạt:
- Khi quân phạm thượng, muốn chết sao? Quỳ xuống, quỳ xuống mau!
Người Hắc Viện nhìn nhau, bắt gặp cái gật đầu của Trần Tôn đành miễn cưỡng lục tục quỳ cho xong chuyện.
Quan huyện hô to:
- Nhất khấu đầu! Vạn tuế!
Người Hắc Viện cúi đầu qua quít ba cái.
- Nhị khấu đầu! Vạn.. vạn tuế!
Lại lạy cho xong ba cái nữa.
- Tam khấu đầu! Vạn...
- Ui chao!
Đúng lúc đó có tiếng kêu lên. Tất cả giật mình quay sang đã thấy Lâm Tố Đình ngã sóng soài ra đất, tay ôm đầu gối nhăn nhó.
- Nàng làm sao thế Lâm tiểu thư? - Quan tri huyện hớt hải.
Lâm Tố Đình xuýt xoa đáp:
- Bữa trước tiểu nữ không may bị ngã, đến giờ đầu gối vẫn còn đau. Vừa nãy quỳ xuống lại động tới vết thương nên...
- Ây da, nàng thật là! Bị đau thì cứ nói ra, bản quan đâu nỡ bắt nàng quỳ chứ! - Gã chậc lưỡi xót xa.
- Tiểu nữ cũng định nói nhưng thấy đại nhân tức giận đâm sợ hãi...
Lâm Tố Đình nhíu chặt đôi mày, môi dẩu lên phụng phịu nom cực kỳ xinh xắn. Quan huyện lẫn binh lính ngẩn ngơ ngắm bộ dạng nàng đến xuất thần. Lữ Nghị Chánh trố mắt, thiếu điều chắp tay bái phục tài đóng kịch của nàng ta.
Sau giây lát luống cuống, gã tri huyện hắng giọng nói:
- Thôi được rồi, Lâm tiểu thư bị đau thì miễn đi. Còn lại tất cả theo bản quan hành lễ cho chu toàn!
Tiếp đó gã lại hô:
- Tam khấu đầu! Vạn tuế, vạn tuế... vạn vạn tuế!
Hành đại lễ xong xuôi đâu đó quan huyện đứng dậy mỉm cười hài lòng, nhìn lại tấm ngự biển trên tường lần cuối bỗng gã trố mắt đơ người như không tin vào mắt mình, phải chớp chớp vài ba lượt. Sau khi rõ ràng không nhìn lầm gã hoảng vía giơ hai tay ôm đầu, kinh hãi lắp bắp:
- Biển… biển, ngự biển… ngự biển đâu rồi?
Cả đám binh lính nháo nhác đứng bật dậy cũng há hốc miệng, ai cũng cảm giác như có luồng khí lạnh đang lan dần ra khắp châu thân.
"Phen này rắc rối to rồi!" Nghị Chánh thầm than, trong lòng vừa lo lắng vừa thấy buồn cười.
Bởi chính cái lúc cả bọn còn đang lóp ngóp lạy lục, Nghị Chánh đã biết từ trước nên khi chợt nghe loáng thoáng tiếng xé gió rất nhẹ vụt qua trên đầu, lén ngẩng lên nhìn, chàng thấy bóng một vật xoay tít liệng ra phía cửa Tây Quan rồi người trên xà nhà cũng nhảy qua cửa Tây mất dạng.
Nghị Chánh nhăn nhó mày mặt hết sức khổ sở, rõ là bộ dạng muốn cười mà không dám.
- Úi trời ơi! Cái quái gì đang xảy ra thế này? Chết tui rồi!
Quan huyện đập hai bàn tay vô đầu gã rền rĩ. Giá như bàn giao xong xuôi hết thảy, ngự biển có mất gã liền phủi tay coi như không liên quan. Đằng này sờ sờ ngay trước mặt, mắt trước mắt sau tấm biển đã mất tăm hơi bảo sao quan huyện không bấn loạn. Chỉ nghĩ tới chuyện làm mất vật khâm thứ, mắc trọng tội với triều đình, gã ta kinh hãi quá chừng, bất giác mồ hôi lạnh đầy người. Rồi như nghĩ ra gì đó gã bất thần quay phắt sang nhìn lom lom Nghị Chánh quát lớn:
- Ngươi, ngươi đứng gần tủ thờ nhất! Có phải nhà ngươi đã lấy không?
Chàng ta giật bắn người, bộ dạng hốt hoảng không biết phải làm sao khiến Lâm Tố Đình thầm cười trộm, xem ra anh chàng này cũng có khiếu đóng kịch ghê. Nghĩ vậy nhưng nàng giãy nảy lên, vội bênh:
- Úy! Đại nhân đừng có nói bậy nha, ngự biển hồi nãy phải mấy người đàn ông lực lưỡng mới treo lên nổi. Một mình Lữ nhị công tử sao có thể thần không biết quỷ không hay khiêng xuống được? Lại nữa chỗ đó cao như vậy, Lữ công tử càng không có cánh, làm sao lên đó chứ?
Nhìn lại thì Nghị Chánh ốm tong teo như một que nhang, so vai rụt cổ gật lấy gật để, nhìn gã bằng ánh mắt oan ức hết sức tội nghiệp, quan huyện bỗng thấy nàng ta nói... có lý.
- Nhưng mà ngự biển mới vừa ở đây – Thần trí quan huyện rối tựa bòng bong, lẩm bẩm như tự nói với chính mình - Chớp mắt một cái bỗng dưng biến mất, sao lại có thể như vậy được?
Thấy gã lo sợ muốn xỉu, trong bụng Lâm Tố Đình khoái lắm. Chợt nghĩ ra một ý, nàng lộ vẻ căng thẳng, thấp giọng nói:
- Thật ra... Hắc Viện dạo này kỳ lạ lắm đó đại nhân!
- Ý nàng là sao?
- Tiểu nữ muốn nói... - Lâm Tố Đình thì thào hết sức thần bí - Chuyện như thế này đã xảy ra đôi ba lần rồi!
- Úi Trời ơi ghê quá! - Một kẻ sợ hãi thốt.
- Hay là... có ma? - Kẻ khác xì xào.
- Thảo nào lúc chúng ta làm lễ khấu đầu tiểu nhân cảm giác có một luồng khí lạnh thoáng qua trên đầu!
Lại có kẻ la khẽ.
Quan huyện bực mình nạt đám lính:
- Ma! Ma cái đầu tụi bay! Có Lâm tiên nữ ở đây trấn tà, ma cỏ gì!
Lâm Tố Đình bĩu môi, quay sang binh lính và học sinh, bảo họ:
- Nào, nào, đi tìm, các vị mau đi tìm giúp đại nhân đi!
Nửa khắc sau binh lính và học sinh trở lại báo cáo tìm mãi trong thư viện mà không tìm được ngự biển. Lâm Tố Đình nghiêm mặt nói:
- Vậy chỉ còn một khả năng!
- Khả năng gì?
- Bị gió cuốn bay đi rồi!
- Bị gió cuốn! - Mặt quan huyện thộn ra, liền đó trầm giọng thốt - Lâm tiểu thư coi bản quan là trẻ lên ba chắc?
Lâm Tố Đình lắc đầu, vẻ nghiêm túc hỏi:
- Đại nhân, ngài nghĩ mà xem hoàng thượng là ai? Là thiên tử, con của Ngọc Hoàng đại đế, đúng không? Mà Ngọc Hoàng đại đế là ai? Là chúa tể chư tiên trên thiên đình, đúng không?
- Cái này... cũng đúng. Nhưng liên quan gì? - Quan huyện ngơ ngác.
- Vậy thì đúng rồi. Vì thế nên tấm ngự biển do hoàng thượng viết ra ít nhiều phải dính chút tiên khí, nào phải vật phàm. Còn Hắc Viện của bọn tiểu nữ chỉ là chốn trần tục toàn bình dân bá tánh nghèo khổ. Tấm biển cao quý như vậy dĩ nhiên không ở nổi chỗ này bèn cưỡi gió bay mất tiêu rồi. Cái này chính là ứng với câu...
- Câu gì? - Quan huyện nghệt mặt.
- Câu... câu gì mà có chữ miếu ấy nhỉ?
- Miếu nhỏ không chứa nổi Bồ Tát lớn! - Nghị Chánh nghe nàng ta luyên thuyên bát nháo nãy giờ, thực chỉ muốn ôm bụng cười phá lên, kìm nén mãi mới thốt ra được.
- Đúng, chính câu đó! - Lâm Tố Đình vỗ tay reo lên.
- Lẽ nào lại như vậy?
- Có khi là thật đó đại nhân!
Vài tên lính thấp giọng lao xao.
Lâm Tố Đình gật đầu an ủi:
- Thế nên đại nhân đừng quá lo lắng, hẳn là ngự biển chỉ cưỡi gió bay đâu đó quanh trấn này thôi!
Quan huyện nghe mà đầu váng mắt hoa, cảm thấy chuyện rất không bình thường mà không rõ là ở chỗ nào. Thế là suốt buổi chiều hôm đó ở trong trường học, dáo dác sai lính tìm khắp mọi nơi mà vẫn công cốc, khiến mặt gã ta xanh như tàu lá, tưởng bị gió cuốn đi thật, lại kêu binh sĩ tản ra khắp thị trấn tiếp tục tìm.
(còn tiếp)