Hoang sơ khung cảnh cô liêu
Xuất sơn hạ trấn tiêu trừ ác ma
Tuy bên ngoài Phi Yến làm mặt tỉnh và khıêυ khí©h Tiểu Tường chứ thật ra trong lòng Phi Yến buồn vô hạn. Từ ngày Phi Nhi bận biên soạn Văn Vận Phủ, Phi Yến cô đơn lắm, không còn ai vui đùa với nàng nữa, mỗi chiều nàng đều xuống núi dạo chơi trong trấn.
Có một hôm Phi Yến đi ngang qua quán rượu mà lần đầu nàng gặp Cửu Dương, trong lòng bồi hồi, định bụng vào mua vài cân mang về tặng chàng, ngờ đâu mới xế chiều quán đã đóng kín cửa. Phi Yến thấy là lạ, không nén được, lập tức gõ cửa. Từ bên trong có giọng đàn ông vọng ra:
- Quán hôm nay đóng cửa, đã có thông báo phía trước. Quý khách vui lòng tìm nơi khác!
- Tôi không phải khách dùng bữa, chỉ muốn vào hỏi thăm một việc.
Có tiếng động kèn kẹt, cánh cửa quán mở he hé, một người đàn ông trạc tứ tuần ló đầu ra nhìn, vẻ sợ sệt. Phi Yến chắp tay chào:
- Chào ông chủ! Xin thứ lỗi cho tôi đường đột.
Chủ quán là Tứ Bình nhớ ra nàng, người mà đêm đó đã mang đến cho y rất nhiều mối rượu, vội vái chào lại:
- Hóa ra là cô nương, không dám, chẳng hay cô có việc gì muốn hỏi tôi?
Phi Yến chưa đáp vội mà đưa cặp mắt liếc nhìn vào trong, thấy trong nhà trang hoàng hoa đèn, dán đầy giấy hoa văn màu đỏ, hình long phụng rực rỡ. Song ở góc phòng có một cô gái trẻ trạc mười lăm mười sáu ngồi ủ rũ, khuôn mặt khá xinh xắn, nàng khoác y phục màu thanh thiên viền trắng đang ngồi trên trường kỷ cắt mảnh giấy có in chữ “hỉ” ra thành bốn miếng. Phi Yến ngần ngại nói:
- Chẳng dám nào, nếu ông chủ không trách là tôi đây quá tò mò xin cho hỏi quán có hỉ sự mà tại sao lệnh ái dường như không được vui cho lắm, còn cắt nát tờ giấy hỉ đó?
Cô gái nghe nói, chừng như động mối thương tâm, lại oà lên khóc nức nở, ném cái kéo và mấy tấm giấy xuống đất. Tứ Bình mời Phi Yến vào nhà, thở dài:
- Hai chị em cô là khách đặc biệt của quán tôi nên chẳng giấu gì cô, sáng mai là ngày xuất giá của tệ nữ - Tứ Bình cúi mặt buồn rầu - Nhưng sự thực là tệ nữ bị ép buộc phải về làm thê thϊếp, thật đáng xấu hổ cho kẻ làm cha, có hai cánh tay này mà đành bất lực nhìn con bị đưa vào chỗ chết!
Phi Yến nổi giận xung thiên, đôi mày liễu cau lại:
- Kẻ nào ngang ngược, dám cưỡng hôn con gái nhà lành, họ là quan chức hay dân thường vậy?
- Đến quan quyền tỉnh này còn phải sợ, không dám đυ.ng đến hắn. Hắn chính là đại thủ lĩnh của bọn cướp Lãnh Hải Sơn, biệt hiệu là Châu Tân Trình.
Lãnh Hải là ngọn núi nhỏ cách chợ Hồ Lô chừng vài dặm.
- Chẳng lẽ quan quân cũng chịu thua, không dám ra tay trừ diệt bọn sơn tặc này sao?
Tứ Bình lắc đầu, cười khinh miệt:
- Quan quân thời nay chỉ biết ăn của đút, sợ giặc như cọp, xem dân như thù, đâu tha thiết gì đến trị an vỗ về dân thứ. Vả lại, sào huyệt chúng trên núi rất kiên cố, giăng nhiều cạm bẫy. Mỗi lần bị đuổi đánh chúng rút về núi là an toàn, quan quân không sao tấn công vào được. Chờ quan quân đi rồi lại hoành hành như cũ.
Phi Yến lắng nghe chủ quán nói, xen lẫn đó là tiếng khóc rấm rứt với những lời than thở khe khẽ của một phụ nhân cũng khoảng bốn mươi mấy tuổi. Bà có nét rất giống chủ quán, Phi Yến nhớ cái này người ta hay nói là có tướng phu thê. Bà mặc y phục màu nâu sậm viền đen, quần đen, cất tiếng than:
- Đông Mai, con gái khổ mạng của mẹ, con đừng khóc nữa!
Phi Yến nhìn Tứ Bình phu nhân, nói:
- Chừng nào chúng đến bắt người?
- Ba ngày trước – Tứ Bình phu nhân đáp - Chúng đã đem ít vật dụng đồ cưới và trang phục cô dâu đến, hẹn sáng mai bình minh lên sẽ mang kiệu lại rước dâu. Chúng nói nếu không giao Đông Mai ra, cả dòng họ nhà tôi sẽ nguy mất.
Tự nhiên Phi Yến hỏi:
- Rượu ở quán này ngon nhất Tứ Xuyên, không biết bọn thổ phỉ có dùng rượu quán này đãi tiệc cưới không ta?
Tứ Bình đáp:
- Đương nhiên có, chúng vừa cướp người vừa cướp vật, bảo rằng khi kiệu tới rước dâu thì nhà gái cũng phải cho người khiêng hai mươi vò rượu theo tới trại.
Trong đầu Phi Yến lóe một tia sáng, nàng nói:
- Nếu ông và phu nhân không muốn giao lệnh ái cho bọn cướp cứ để tôi giúp đỡ!
Tứ Bình ngần ngại nhìn nàng dò xét:
- Cô nương giúp chúng tôi bằng cách nào?
Đông Mai nghe Phi Yến nói sẽ tìm cách giúp nàng, bật đứng lên chạy đến quỳ thụp trước mặt Phi Yến, vừa lạy Phi Yến vừa nói bằng giọng van cầu:
- Xin hãy cứu giúp cuộc đời muội, muội xin nguyện làm thân trâu ngựa, suốt kiếp chẳng quên ân đức tỉ. Bằng không… muội cũng sẽ tìm cách tự tử mà chết!
Phi Yến xua tay:
- Ầy! Tiểu muội muội đứng lên, bình tĩnh lại nào, tỉ sẽ có cách mà. Tên cướp nào dám xuống đây ép hôn tỉ bảo đảm sẽ không toàn mạng trở về Lãnh Hải Sơn!
Tứ Bình và phu nhân nhìn Phi Yến bằng vẻ mặt không mấy tin.
- Kế sách gì thế, thưa cô? – Tứ Bình phu nhân thấp thỏm nói.
Phi Yến đáp:
- Thiên cơ bất khả tiết lộ. Tôi không có nhiều thời gian phải về nhà chuẩn bị đây.
Vợ chồng Tứ Bình thấy Phi Yến chỉ nói có bấy nhiêu, lên tiếng can ngăn:
- Cô nương, tôi chỉ e nếu chỉ gϊếŧ những tên cướp núi xuống rước dâu ngày mai, cả dòng họ nhà tôi bị tên đầu lĩnh tàn sát mất!
- Phải rồi đó – Từ Bình buồn buồn nói.
Phi Yến nói:
- Các người hãy tin ở tôi, tôi có cách thật đó, không phải chỉ bứt mây động rừng gϊếŧ mấy tên cướp lẻ tẻ không đâu, tôi có kế sách này thần diệu lắm, sẽ diệt tận gốc rễ tất cả các bọn cướp núi!
Tứ Bình vẫn tỏ vẻ rụt rè:
- Bọn cướp này đông đảo, võ nghệ lại cao cường e rằng một mình cô nương khó lòng đối phó.
Phi Yến thấy Tứ Bình vẫn còn chưa tin tưởng vào lời nàng lắm, bèn nhìn quanh quất, rồi đi đến cúi xuống nhặt hòn đá xanh to bằng một cái chum rượu trước cửa quán rượu, quay lại chìa ra hỏi:
- Cái đầu chúng có cứng bằng viên đá này không nhỉ?
Nói xong nàng gồng bàn tay bóp lại, rồi xoè ra, hòn đá vỡ vụn, rơi xuống lả tả. Gia đình chủ quán kinh ngạc đến há hốc cả mồm.
- Ngày mai sau khi kiệu tới – Phi Yến nói – Hai người cứ cho bọn cướp rước dâu đi, sau đó hai vợ chồng các người hãy đến miếu Quan Công dưới chân núi Lãnh Hải, chờ Đông Mai, tôi sẽ tìm cách đưa cô ấy ra khỏi sơn trại đến đó cùng hai người hội tụ. Nếu hai người vẫn còn chưa tin để tôi nói như vầy cho các người yên dạ. Tôi nói thế này có được chưa? Nếu ngày mai không thành công, để tôi thay Đông Mai làm vợ tên cướp, các người xem tôi đâu có xấu xí!
Từ bây giờ tới giờ rước dâu không còn bao nhiêu thời gian nữa. Phi Yến phải trở về chuẩn bị. Nàng bái chào gia đình Tứ Bình rồi ra về.