Lâm Tố Đình bưng mặt, vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng.
Lâm Tố Đình đi rồi, chiếc áo vẫn còn được đặt ngay ngắn trên bàn. Tần Thiên Nhân cũng không buồn cầm lên. Chàng vẫn đứng đó, nghe lòng nhẹ tênh. Tất cả đã được giải quyết, mặc dù chàng có hơi buồn vì trước nay vẫn xem nàng là muội muội, giờ lại làm nàng tổn thương quá nhiều.
Tần Thiên Nhân lắc đầu xua đuổi cảm giác thương cảm ra khỏi đầu, đi đến góc phòng, từ khi bước vào phòng, chàng đã nghe có tiếng cọt kẹt khẽ phát lên ở nơi này. Trên giường chăn bị đội lên. Chàng tiến lại hất cái chăn ra, quả nhiên trong đó có người nằm quay mặt vào tường. Tần Thiên Nhân khẽ lắc đầu cười, dùng tay chọc vào lưng người này, vẫn không thấy động tĩnh gì, dùng tay lật lại xem.
Tần Thiên Nhân có gương mặt vuông chữ điền, toát lên sự cương nghị. Đôi mắt ánh lên sự chính trực với cái nhìn đầy xa xăm nhưng ánh nhìn dành cho nữ thần y thì thật ngọt ngào biết bao.
Nữ thần y còn chưa nói chuyện, Tần Thiên Nhân giơ tay vỗ vỗ lên giường ra ý bảo nàng ngồi dậy. Nữ thần y ngoan ngoãn làm theo. Tần Thiên Nhân vẫn nhìn nữ thần y dịu dàng, cũng ngồi xuống cạnh nàng.
- Muội không có ý nghe lén việc của huynh đâu – Nữ thần y cúi đầu nói - Chỉ là sáng hôm nay muội cúng chùa, xin được lá xăm. Thầy giải xăm nói muốn ứng nghiệm phải đặt nó vào dưới gối của huynh.
Tần Thiên Nhân giở gối lên tìm, nhưng nàng đã giấu nó đi rồi.
Nữ thần y nhìn chiếc áo Lâm Tố Đình may cho Tần Thiên Nhân, lại cúi đầu:
- Lúc nãy, huynh nói những lời đó với Đình tỉ hình như có hơi quá đáng…
- Phải chịu vậy chứ biết làm sao?
Tần Thiên Nhân ngăn lời nữ thần y, sợ nàng lại mềm lòng.
- Có những việc mà mình hoàn toàn bất lực – Chàng tiếp - Nhưng huynh tin chắc muội ấy rất cứng rắn, sẽ không hề gì.
Nữ thần y thấy Tần Thiên Nhân thản nhiên cười với nàng, cảm thấy thật có lỗi với Lâm Tố Đình. Nàng ngồi im lặng không nói gì thêm. Tần Thiên Nhân nhìn nữ thần y ngồi cúi đầu biết nàng lại sắp thay đổi ý định rồi!
- Muội để lá xăm đó ở đâu? Lấy cho huynh xem đi - Tần Thiên Nhân nói.
Nữ thần y vẫn ngồi cúi đầu, cằm nàng như dính vào cổ nàng. Tần Thiên Nhân nâng cằm nàng lên, thấy đôi mắt đỏ hoe, nàng khóc không thành tiếng, nước mắt cứ liên tục thi nhau rơi xuống. Tần Thiên Nhân dịu dàng choàng tay qua vai ôm lấy nữ thần y, dỗ dành nàng.
- Đình tỉ là một người rất tốt – Nữ thần y nói - Từ nhỏ, muội mồ côi cả cha lẫn mẹ, tổng đà chủ rất ít khi ở trong Hắc Viện, cho nên ngoài sư phụ là nữ ra thì chỉ có tỉ ấy bên cạnh muội, lúc nào tỉ ấy cũng bảo vệ chăm sóc cho muội, làm đủ chuyện để khiến muội vui, nên muội hiểu cảm giác của tỉ ấy bây giờ, cái cảm giác bị người bạn thân nhất chà đạp, phản bội, tình bạn mà tỉ ấy trân trọng và tôn kính. Không phải dễ dàng gì mới tìm được người bạn có thể chia sẻ mọi chuyện trên đời này mà không lo ngại. Nhưng muội đã giẫm nát lên lòng tin cậy của tỉ ấy. Muội thực sự có lỗi với tỉ ấy.
Tần Thiên Nhân vuốt ve trên vai nữ thần y, giúp nàng lau những giọt nước mắt. Rồi chàng không để nàng nghĩ ngợi thêm điều gì chẳng lành nữa, hỏi nàng:
- Phải rồi, muội còn chưa nói cho huynh biết trong lá xăm đó nói những gì?
Nữ thần y giở tấm chăn lên, lấy tấm vải màu vàng nhạt xếp thành hình lục giác cho Tần Thiên Nhân xem. Lúc nàng ngẩng đầu nhìn chàng, nước mắt vẫn tiếp tục trào lên lưng tròng.
- Hôm nay đi cúng chùa – Nữ thần y nói - Muội cầu xin Bồ Tát xin được cây xăm này, thầy giải xăm bảo muội viết một chữ trên giấy để thầy xem, muội viết chữ “Tần”, thầy nói là xăm thượng thượng, thầy cho biết Bồ Tát nói tất cả đều tốt đẹp, hơn nữa...
Tần Thiên Nhân nghe nữ thần y ngập ngừng, giục giã nàng:
- Hơn nữa sao?
Nữ thần y ửng hồng đôi má:
- Hơn nữa trong lá xăm còn cho biết… xăm nói nhân duyên của muội với Tần gia là do trời ban, sẽ rất mỹ mãn…
Nữ thần y chỉ nói bấy nhiêu, lại tiếp tục ngập ngừng.
- Bồ Tát chỉ nói vậy thôi sao?
- Không chỉ có vậy đâu, Bồ Tát còn nói thêm...
- Bồ Tát còn nói thêm điều gì? - Tần Thiên Nhân buột miệng.
Nhưng nữ thần y cứ lắc đầu:
- Không để cho huynh biết được, huynh biết rồi sẽ cười muội.
Tần Thiên Nhân lắc đầu:
- Huynh hứa sẽ không cười, Tây Hồ à, muội nói cho huynh biết đi.
Nữ thần y suy nghĩ một chút, ghé vào tai chàng nói nhỏ:
- Thầy bảo muội viết thêm một chữ nữa, muội viết chữ “Thiên,” thầy nói Bồ Tát sẽ cho chúng mình tới những mười đứa con.
Tần Thiên Nhân nghe vậy không nén được bật một tiếng cười lớn. Nữ thần y đứng dậy định đi ra khỏi phòng.
Nhưng Tần Thiên Nhân kéo nàng ngồi trở lại trên giường.
Chàng vẫn không nhịn được cười, sau đó thấy nàng vừa giận vừa thẹn, ngồi xoay lưng sang một bên không nhìn chàng, chàng bèn ôm lấy vai nàng.
- Có nhiều con như vậy thật sao? - Tần Thiên Nhân nói – Như vậy sau này khi làm việc gì huynh cũng phải cực kỳ thận trọng, huynh sẽ không để muội phải cả ngày lo lắng cho huynh.
Nữ thần y gật đầu. Tần Thiên Nhân nói:
- Mà có tới những mười đứa con thật hay sao?
Nữ thần y lại gật đầu, Tần Thiên Nhân tiếp:
- Có với nhau những mười đứa con, nếu chúng ta sinh chúng ra cách nhau một năm, như vậy sẽ cực cho muội lắm, đành phải sinh cách nhau ít nhất là ba năm vậy, mà nếu như vậy thì tính ra ngay bây giờ phải bắt đầu rồi.
Tần Thiên Nhân nói xong xoay đôi vai nữ thần y lại đối diện chàng.
Nữ thần y thấy Tần Thiên Nhân chồm tới định hôn nàng, nàng tránh ra thật nhanh, nhưng Tần Thiên Nhân cũng nhanh không kém, hôn lên má nàng.
- Chúng ta còn chưa thành thân, không cho huynh hôn muội. Huynh tránh ra đi.
- Nhưng nếu bây giờ không cùng với nhau đến… khi đứa con thứ mười được sinh ra huynh sẽ già lắm.
- Huynh còn xảo biện nữa, động phòng gì chứ, còn khuya đi!
Nữ thần y nói, Tần Thiên Nhân vuốt má nàng:
- Khuya nay sẽ động phòng à?
- Huynh thật đáng ghét, huynh hiểu ý của muội mà, lại chọc người ta nữa! - Nữ thần y vừa nói vừa đấm lên tay Tần Thiên Nhân.
Chàng lại định mở miệng trêu nàng, nhưng nữ thần y đã mở to mắt nhìn chàng. Đôi mắt của nàng khi giận thì mở rất to, có đuôi dài, ánh mắt vừa có vẻ bực tức, vừa có vẻ buồn bã, cam chịu, mỗi lần như vậy đều khiến chàng cũng vừa thấy tức cười, vừa cảm thấy mềm lòng.
Cả hai nhìn nhau hồi lâu.
Nữ thần y cảm thấy một thứ hấp lực tỏa ra từ người đàn ông này, nàng cũng cảm thấy một luồng nhiệt, giữa hai người đang lóe lên, tràn ngập không gian. Đang lúc nàng xúc động nhìn người đàn ông đẹp trai ngời ngời này, thì Tần Thiên Nhân lại là người tằng hắng một tiếng, nói:
- Lá xăm này phải đặt dưới gối mới được hay sao, không thể mang theo trong mình à?
Nữ thần y không còn sững người ra nhìn chàng nữa, nói:
- Không thể mang theo được đâu, muội e huynh làm mất nó.
- Vậy muội may nó vào trong áo của huynh là được.
Tần Thiên Nhân lên tiếng trấn an nữ thần y. Nữ thần y nghe lời đi ra ngoài, một lát sau nàng trở vào mang theo một hộp kim chỉ vào phòng. Tần Thiên Nhân ngồi nhìn nữ thần y may lá xăm vào trong tay áo chàng, chốc chốc nàng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn chàng và mỉm cười.
Trong một lần hai người nhìn nhau, Tần Thiên Nhân bỗng bàng hoàng nhận ra, chàng sẽ không sống nổi nếu mất đi người con gái này, nàng, thật sự là linh hồn của chàng, chẳng biết từ thuở nào nàng đã bước vào tình yêu đầu đời của chàng bằng những bước chân nồng nàn nhất?
Ở trên chiếc bàn đặt giữa căn phòng vẫn còn đó, chiếc áo của Lâm Tố Đình nằm chỏng chơ.
Một hồi sau nữ thần y cũng may xong lá xăm vào bên trong tay áo của Tần Thiên Nhân. Chàng giở tay lên, không ngờ tay áo của hai người dính vào nhau.
Nữ thần y cười nói:
- Thật không ngờ nhị đương gia của bang hội phục Minh, Thần Quyền Nam Hiệp lừng danh trong thiên hạ, đang lúc say sưa với tình yêu, không ngờ lại bị trúng ám khí dễ dàng như thế, nhỡ mà muội là thích khách thì nguy cho huynh.
Tần Thiên Nhân nắm lấy tay nàng.
- Tây Hồ à – Chàng nói - Gả cho huynh đi, hãy đồng ý gả cho huynh, hay là hôm các trưởng lão đến Hàng Châu chúng ta làm lễ thành thân?
Nữ thần y rụt tay về.
- Không được đâu!
- Tại sao không? Nếu ngày hôm đó lễ cưới đó đáng kể thì nó chính là của hai đứa chúng ta.
- Nhưng còn Đình tỉ, tỉ ấy sẽ đau khổ - Nữ thần y lắc đầu.
- Vậy huynh sẽ chờ - Tần Thiên Nhân thở dài.
- Huynh định chờ đến bao giờ?
- Huynh sẽ chờ đến khi muội không còn ái ngại chuyện muội ấy, đồng ý gả cho huynh.
- Thế một năm muội vẫn còn ái ngại thì sao?
- Huynh sẽ chờ một năm.
- Thế mười năm muội vẫn còn ái ngại?
- Huynh sẽ chờ mười năm.
- Vậy cả đời còn ái ngại?
- Huynh sẽ chờ cả đời.
- Thật không?
- Thật chứ, ai giỡn chi chuyện tình cảm.
Tần Thiên Nhân đáp bằng giọng cương quyết.
Chàng nói rồi tiếp tục ôm nữ thần y. Nàng ở gọn trong tay chàng. Tần Thiên Nhân đặt cằm chàng lên tóc nữ thần y. Mái tóc dài óng ả của nàng thả xuống đôi tay hai người, gương mặt nàng cũng hồng nhuận, rạng rỡ, không còn vẻ buồn phiền như khi Lâm Tố Đình vừa rời khỏi căn phòng này nữa. Có lẽ niềm vui vì yêu và được yêu làm cho nàng đổi khác.
- Tây Hồ à.
Tần Thiên Nhân dịu dàng gọi nữ thần y, nói:
- Huynh không phải là một món đồ, muội đừng vì tình nghĩa tỉ muội mà nhường huynh cho muội ấy. Huynh chỉ muốn là của muội thôi, một đời, hai đời, thậm chí là ngàn đời. Huynh sẽ mãi mãi thuộc về một mình muội.
Nữ thần y gật đầu. Đối với các cô gái trong hội, Tần Thiên Nhân lạnh lùng và vô tình, nhưng chỉ có nàng hiểu, chàng là người rất tình cảm. Yêu nhau bấy lâu, nhưng tình yêu của hai người không hề phai nhạt, mà trái lại rất cuồng nhiệt, thậm chí còn hơn cả trước đây.