Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 142: Lường gạt (hạ)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Thiên Nhân vuốt ve một bên má Lâm Tố Đình nói:

- Huynh không cho muội theo Tế Độ về kinh thành, muội là của huynh!

Chàng ghé tai Lâm Tố Đình, hôn lên vành tai nàng, hơi thở của chàng nồng ấm thoảng qua mang tai và gò má nàng, khiến nàng cảm thấy hai má nóng bừng, và dường như đang đỏ lên. Lâm Tố Đình cố ngăn nhịp tim đang đập nhanh bất thường trong l*иg ngực.

- Để tối nay phu quân làm muội thỏa mãn nhé?

–Dừng lại, làm ơn!

Tần Thiên Nhân không thu tay về, Lâm Tố Đình cố quay sang trái sang phải liên tục để tránh bàn tay chàng vuốt ve một bên má nàng. Cánh tay ôm lấy eo nàng đưa lên, rút cây trâm cài tóc làm búi tóc nàng bung ra, xỏa xuống đôi vai.

Tần Thiên Nhân nói:

–Để huynh cởi bộ hỉ phục vướng víu này ra khỏi muội nhé?

– Không! Đừng làm vậy! Muội không muốn có lỗi với muội ấy!

Tần Thiên Nhân nắm lấy hai bên cổ áo Lâm Tố Đình, giật mạnh sang hai bên, hàng cúc áo trên vai nàng bung ra.

Lâm Tố Đình nhổm người định đứng lên, nhưng Tần Thiên Nhân bắt lấy vai nàng ấn xuống buộc nàng phải ngồi lại tại chỗ.

Tần Thiên Nhân lòn tay ra phía trước ngực Lâm Tố Đình, đưa tay banh hai mép áo đã bị tháo bung hết cả hàng nút, kéo toạc chúng qua hai vai và tuột xuống đến tận khuỷu tay nàng.

Lâm Tố Đình la lên, nhưng tiếng la thảng thốt của nàng lọt thỏm giữa những cơn sấm sét. Đôi vai trắng trẻo hiện ra. Tần Thiên Nhân nâng hai tay sờ lên hai bờ vai trắng mịn, trượt xuống bốn sợi dây nhỏ màu tím thẫm thắt thành hai gút ở giữa lưng nàng. Lâm Tố Đình xoay lại để chàng không thể tháo mấy sợi dây đang gắng bao bọc bộ ngực to và tròn lẳn của mình.

Nàng giơ hai chân lên, nhưng chưa kịp đạp một cú vào người chàng Tần Thiên Nhân đã túm lấy mép quần nàng kéo mạnh, rồi nhân lúc nàng hạ chân xuống dùng tay che chắn phần hạ thể, hai tay chàng lại túm lấy vạt áo yếm xé toạc sang hai bên.

- Không được nhìn! – Nàng quát nói.

Cặp mắt hau háu vẫn săm soi hai vùng cao nhất trên cơ thể nàng.

–Lẽ ra huynh phải khám phá hai nơi đó sớm hơn chứ - Tần Thiên Nhân nói bằng giọng tha thiết - Mà không sao, tối nay chúng là của huynh rồi.

Chàng xoa xoa hai vai nàng rồi từ từ lướt hai bàn tay xuống ngực.

– Bỏ tay ra!

Lâm Tố Đình la lên, chống hai tay nàng lên ngực chàng đẩy chàng ra.

Tần Thiên Nhân dời mắt xuống hạ thân Lâm Tố Đình, mê mẩn ngắm vùng cỏ non xanh rờn, trong khi hai tay chàng xoa bóp cặp núi đôi làm chúng biến thành muôn hình vạn trạng.

- Muội mềm mại quá - Chàng nói.

Lâm Tố Đình thu nắm đấm, đấm thình thình vào vai chàng.

- Buông ra!

Tần Thiên Nhân buông một bên núi non ra, luồn tay vào giữa đôi chân thon dài, lòng bàn tay áp lên vùng cỏ non xanh mướt, chàng dùng ngón áp út và trỏ tách hai cánh cửa động sang hai bên rồi đẩy ngón giữa thật nhanh và mạnh vào bên trong. Lâm Tố Đình nhắm chặt mắt thét lên.

- Khít quá, và ẩm ướt nữa, muội thật tuyệt.

Chàng rút ngón tay giữa ra khỏi huyệt nàng, nhưng chỉ được nửa chừng, đưa vào, năm sáu lần như thế chàng dập mạnh lòng bàn tay vào tâm hạch nữ tính nằm trên hai cánh cửa động, và xoay tròn lòng bàn tay.

Lâm Tố Đình rú lên khi điểm nút nhạy cảm bị ma sát mạnh mẽ. Chàng lặp lại động tác, kéo ngón tay ra, dập mạnh lòng bàn tay vào và xoa xát tâm hạch, đến khi điểm nút nho nhỏ sưng mọng, chàng rút tay khỏi hoa huy*t nàng.

Lâm Tố Đình ngã quật sang một bên, nằm nghiêng trên đất.

- Để huynh nếm hương vị của muội - Tần Thiên Nhân nói, cho ngón giữa vào miệng mình – Ngọt dịu, như mật hoa.

Chàng nói. Đôi mắt sáng rực, chiếu vào thân thể nuột nà đang nằm nghiêng trên nền nhà.

- Huynh nhất định sẽ khiến muội thỏa mãn, huynh là người nói được sẽ làm được.

Tần Thiên Nhân nói, xong cởi toàn bộ y phục trên mình, ấn vai nàng để nàng nằm ngửa ra rồi chàng nằm đè lên người nàng.

Lâm Tố Đình lại thu hai nắm tay đấm vào ngực Tần Thiên Nhân nhưng song quyền chưa chạm đích, chàng tóm lấy hai cổ tay nàng ghim chặt sang hai bên đầu. Nàng xoay cổ tay, cố rút ra nhưng chàng gắng sức giữ rất chặt.

Lâm Tố Đình vặn vẹo thân người, quằn quại, cố vùng thoát khỏi sự kìm kẹp thô bạo nhưng vô ích. Chàng khỏe quá.

Tần Thiên Nhân kề mặt tới, Lâm Tố Đình lắc mạnh đầu sang bên phải tránh được, môi chàng chạm vào quai hàm nàng.

Không chút chậm trễ, Tần Thiên Nhân nhấc mặt chàng lên, sau đó lại cúi xuống, Lâm Tố Đình quay sang trái.

Hai mươi mấy lần như vậy, cuối cùng môi chàng cũng thành công áp lên môi nàng. Lâm Tố Đình mím chặt môi, không cho chiếc lưỡi nóng hổi tiến vào miệng mình.

Tần Thiên Nhân thả một tay Lâm Tố Đình ra, mặc kệ nàng đấm vào vai và lưng chàng bình bình.

Chàng thản nhiên mơn trớn một vùng núi non gợi cảm của nàng, khi chàng vặn nụ hồng nho nhỏ trên đỉnh núi, Lâm Tố Đình mở miệng để la lên.

Lưỡi chàng liền được dịp tiến vào trong miệng nàng, lưỡi xoắn quện lưỡi.

Lâm Tố Đình không đầu hàng, đưa tay túm lấy bím tóc chàng, giật mạnh.

Tần Thiên Nhân buộc phải rời môi chàng khỏi môi nàng.

- Thô bạo thế?

Chàng vừa cười vừa hỏi, giọng đầy thích thú, hứng khởi, ánh mắt hoang dại và đầy phấn khích.

Chàng buông nụ hoa nàng ra, tóm lấy bàn tay nàng, gỡ năm ngón tay ra khỏi bím tóc đen nhánh giữ cổ tay trắng mịn màng trên đầu nàng.

Chàng không hôn đôi môi nàng nữa, dụi mũi vào cổ nàng.

- Làn da này mới đẹp làm sao.

Hơi thở của chàng phả nhè nhẹ khi đôi bờ môi trượt xuống rãnh ngực.

- Không!

Lâm Tố Đình biết chàng sẽ làm gì nàng, gào lên thảm thiết.

Quả nhiên, chàng bọc môi quanh một nụ hồng, lưỡi khuấy tròn, mυ"ŧ mạnh.

- A!

Lâm Tố Đình la lên, vặn vẹo thân hình để rút nụ hồng của nàng ra khỏi miệng chàng. Nàng vừa rút được ra ngoài, chàng dời môi sang ngậm nụ hồng còn lại.

Đồng thời, chàng cũng lách đầu gối vào tách hai chân nàng ra.

(còn tiếp)
« Chương TrướcChương Tiếp »