Chương 130: Quyết chiến sinh tử (hạ)

Lại nói tới những người bên trong lều thuốc. Họ vẫn chưa đứng dậy được. Một kỵ binh gấp rút chạy vào lều báo cáo:

- Đội trưởng đội sáu và bảy đã trận vong. Phe Tàu ngũ đương gia xem chừng ra không chống nổi nữa.

Lâm Tố Đình nhìn Tần Thiên Nhân nói:

- Muội đi cứu ngũ ca.

Lâm Tố Đình nói xong chạy ra ngoài lều, lớn tiếng nói:

- Đội trưởng đội ba! Huynh dẫn đội mình theo ta đi tăng viện. Các huynh đệ của đội sáu và bảy đang cần người chỉ huy!

Tô Mậu giơ trường đao lên, lớn tiếng nhận lệnh rồi lập tức dẫn đội mình theo Lâm Tố Đình đi cứu viện.

Lâm Tố Đình cũng như Tàu Chánh Khê dẫn quân đi hướng ngọn đồi. Quân đội của nàng chưa đến nơi đã nghe những tiếng la hét dữ dội, đương nhiên là hai bên Tàu Chánh Khê và Nhạc Thăng Long đã giáp chiến ác liệt. Một lát sau, Lâm Tố Đình cũng dẫn quân tới đỉnh đồi, nàng ngồi trên ngựa phất tay, rồi cho ngựa xung phong chạy xuống. Càng tiến tới gần, tiếng reo hò chém gϊếŧ càng dữ dội. Chạy gần tới nơi, nghe tiếng vũ khí chạm nhau chan chát. Một khung cảnh đẫm máu me rất rợn người.

Lâm Tố Đình ngó thấy Nhạc Thăng Long bị Tàu Chánh Khê đánh trúng một chưởng vào giữa ngực. Nhạc Thăng Long văng ra xa một trượng, té trúng vào một nhóm lính Thanh đang nạp đạn vào đại pháo, khiến cho cả bọn té nhào ra đất. Cây thương trên tay Nhạc Thăng Long văng ra xa, họ Nhạc nằm đè lên năm sáu tên lính Thanh, tên nằm dưới cùng ít nhất cũng gãy mất mấy cái xương sườn.

Tàu Chánh Khê định chạy đến kề đao lên cổ Nhạc Thăng Long ép buộc đoàn tiền quân dừng tay. Nhưng Tàu Chánh Khê đã kiệt sức sau khi chỉ huy trận chiến Trạch Nhĩ Khương nên đánh một chưởng xong miệng thổ một bãi máu, mặt mày xây xẩm.

Nhạc Thăng Long nhân cơ hội Tàu Chánh Khê còn chưa dịch chuyển, lấy cây súng trường đeo sau lưng ra hướng vào Tàu Chánh Khê.

Lâm Tố Đình ở trên ngựa cách đó vài chục bước chân, thấy vậy cả kinh, nhưng không thể cho ngựa tiếp tục chạy lại gần Tàu Chánh Khê, vì đang có hai mươi mấy tên lính Thanh cầm trường thương chuẩn bị đâm lên nàng. Lâm Tố Đình vội đạp chân lên bàn đạp ngựa, bay qua khỏi đầu mấy tên lính Thanh, đáp xuống trước mặt Tàu Chánh Khê.

Tàu Chánh Khê không hay biết sự hiện diện của Lâm Tố Đình, chàng đang nhắm mắt điều khí, đến khi điều khí lại được rồi mở mắt ra, vô cùng bất ngờ, lại thất kinh hồn vía khi thấy phía trước mặt nòng súng của Nhạc Thăng Long đang hướng vào nàng, Tàu Chánh Khê bèn xô Lâm Tố Đình ngã sấp mặt trên đất.

Lâm Tố Đình nghe một tiếng nổ lớn. Nàng lật người lại, thấy Tàu Chánh Khê ngã vật ra đất, đao rơi khỏi tay, máu thấm qua áo chàng.

Lâm Tố Đình bật đứng dậy, vụt lại bên Tàu Chánh Khê. Nàng đưa tay chụp lấy cánh tay chàng định đỡ chàng ngồi lên thì Tàu Chánh Khê hất mạnh tay nàng ra, quát:

- Chạy mau! Huynh cầm chân chúng, chạy mau!

Lâm Tố Đình nhìn ngực trái của Tàu Chánh Khê đẫm máu, nàng nhặt cây đao của Tàu Chánh Khê lên ném mạnh về phía Nhạc Thăng Long. Mũi đao lao đi vun vυ"t, nhưng Nhạc Thăng Long cũng nhanh không kém, lộn người sang một bên tránh né.

Nhân lúc Nhạc Thăng Long lồm cồm ngồi dậy, Lâm Tố Đình hút gió miệng một tiếng, con tuấn mã của nàng liền chạy đến gần nàng. Lâm Tố Đình phóng lên lưng ngựa chìa tay ra, kéo Tàu Chánh Khê lên trên yên cương rồi giật mạnh dây cương cho ngựa phi đi.

Tàu Chánh Khê ngồi sau Lâm Tố Đình, hai người cho ngựa chạy được một quãng thì chàng ngã bật ngửa xuống đất.

Lâm Tố Đình kéo mạnh dây cương cho ngựa dừng lại, nhảy xuống đất định đỡ chàng ngồi trở lại trên yên ngựa nhưng thấy chàng nhắm nghiền hai mắt, mặt mày trắng bệch, hơi thở rất yếu thì sợ hãi không biết phải làm gì.

Lại nữa máu trên ngực chàng không ngừng chảy ra, nàng hoàn toàn không biết phải làm gì, bất giác đau lòng ôm chàng mà khóc, nước mắt nhỏ xuống mặt Tàu Chánh Khê.

- Ngũ ca - Nàng vừa khóc vừa nói - Bàn tay của huynh rất lạnh, huynh nỡ lòng nào… huynh nỡ lòng nào bỏ mặc muội một mình ở đây thật sao? Ngũ ca, từ khi muội rời khỏi Hắc Viện, lên đường tìm huynh cứu nạn Hoàng Hà, thì lúc nào cũng có huynh bên cạnh, những ngày vừa qua lúc nào huynh cũng rất nuông chiều muội, chiếu cố muội, muội vô cùng vui sướиɠ, mỗi khi có huynh bên cạnh huynh biết chăng?

Tàu Chánh Khê vẫn nằm im bất động. Lâm Tố Đình không ngừng khóc, nói:

- Ngũ ca, muội đây thật tình rất hân hạnh vì kiếp này ông Trời để muội gặp huynh. Bao nhiêu năm qua hai chúng ta phiêu bạt trong chốn võ lâm, cùng nhau trừ bạo an lương, lại còn cùng nhau trải qua biết bao chuyện vào sinh ra tử, và cũng đã được sống trong những tháng ngày vô cùng hoan lạc, khi khóc thì cùng nhau khóc, khi cười cũng thường có huynh bên cạnh muội, hai đứa chúng mình đánh bọn Thác Đác, đi coi pháo hoa, uống rượu cưới, làm chuyện gì cũng cùng nhau. Sao giờ đây huynh có thể nhẫn tâm bỏ lại muội một mình? Huynh bảo sau này muội làm sao tìm được người tri kỷ nào như huynh?

Tàu Chánh Khê vẫn không động đậy, nhịp tim đập càng lúc càng yếu dần.

Chàng nằm dưới đất một lúc lâu, thần trí mới dần tỉnh táo trở lại. Nước mắt của Lâm Tố Đình nhỏ xuống ướt cả mặt chàng, khi này trời đã về chiều, nhiệt độ xuống thấp nên nước mắt nàng đông thành những hạt sương. Tàu Chánh Khê tưởng trời lại tuyết rơi nên khẽ mở mắt nhìn, bỗng thấy một khuôn mặt đẹp đẽ, một đôi mắt to tròn khóc đến đỏ cả lên, từng giọt nước mắt liên tiếp rơi vào mặt mình. Rồi chàng lại thấy ngực trái đau không chịu nổi, khẽ rên lên.

Lâm Tố Đình thấy chàng tỉnh dậy cả mừng, nhìn lại thấy nước mắt mình rơi ngay khóe miệng chàng liền lấy tay định lau.

Tàu Chánh Khê nắm lấy tay nàng, thở một cách mệt nhọc, rồi chàng lại nhắm mắt, sau đó từ từ mở ra, lại nhắm rồi mở, máu trong miệng chàng đột nhiên trào ra.

Chàng tự nhiên như ngó thấy núi Kỳ Liên hiện ra, tâm trí chợt chập chờn bóng hình một nàng con gái. Y phục của nàng màu tím nhạt, giữa bãi tuyết trắng phau xem nàng như một đoá tử la lan. Chàng nhớ rằng nàng rất ưa tuyết. Hồi còn bé lúc tuyết xuống là lúc mà nàng thường kéo tay chàng chạy ra vò tuyết chọi nhau, nàng cười như nắc nẻ.

Nhớ có hôm chàng đến thăm phân đà Cam Túc cũng chính là lúc tuyết đang xuống dày đặc, lúc đó nàng đang ngồi nơi nhà thuỷ tạ xem tuyết đang rơi. Nàng ngồi tựa lan can, nhan sắc ngây ngất làm lòng người đắm say, lan can nhà thuỷ tạ sơn màu đỏ rực, nhưng chàng cảm thấy có mặt nàng ở đó, màu đỏ lại trở thành nhợt nhạt ngay.

Lúc đó chàng không phát hiện tình cảm với nàng, sau này nghĩ lại, lần gặp đó có lẽ hình bóng nàng đã in sâu vào lòng chàng rồi? Bây giờ... ngôi nhà thuỷ tạ ấy chàng còn cơ hội trở về không? Chàng muốn nhìn nàng ngồi dựa lan can để xem hoa tuyết!

- Ngũ ca... - Lâm Tố Đình thấy máu trong miệng Tàu Chánh Khê không ngừng trào ra rất nhiều, nắm chặt tay chàng, khóc nói - Huynh hãy cố lên, huynh không thể chết đâu, huynh còn nhớ chúng ta đã nói gì với nhau không? Lúc ở Cam Túc có lần muội bảo trái tim muội đã được khóa lại và chiếc chìa khóa muội đã bỏ nó đi, huynh là người nhặt lại chiếc chìa khóa ấy để rồi bước vào thế giới của muội lúc nào không hay. Lúc đó huynh nói chắc vì thế mà huynh cảm thấy mình có trách nhiệm phải mang lại cho muội thật nhiều niềm vui, hạnh phúc, bởi chính huynh đã kéo muội ra khỏi cuộc sống buồn tẻ, cô đơn. Cũng chính huynh đã mang muội trở lại thế giới đầy niềm vui này, nên không thể nào lại rời xa để muội lại trơ trọi một mình. Muội vui khi có huynh bên cạnh, muội buồn mỗi khi huynh đi vắng như một đứa trẻ không nhìn thấy người thân của mình!

Tàu Chánh Khê nghe những lời này, khóe môi điểm một nụ cười, đưa bàn tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve một bên má Lâm Tố Đình.

- Đại muội, muội đừng quá đau buồn, ai rồi cũng không thể nào tránh khỏi vòng lưu chuyển của sinh tử…

Tàu Chánh Khê nói đoạn, ho khan một tiếng, hai mắt chàng như trắng dã, nói tiếp bằng giọng đứt quãng:

- Người sống một đời... cỏ sống một mùa... đến như mưa gió, đi như bụi trần, tan rồi hợp... hợp rồi… tan.

Khi Tàu Chánh Khê nói câu này trong đầu vẽ ra một viễn cảnh tình yêu hoàn hảo. Cam Túc, nơi đó chính là nơi mà chàng cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời chàng, vì nơi đó có hai người. Ở đó mỗi buổi sáng nào trời cũng mưa, mây xám xịt và không khí u ám nặng nề, chỉ có nàng là điểm sáng duy nhất của thời tiết ảm đạm không có mặt trời ấy.

Tàu Chánh Khê dứt lời, bàn tay đang vuốt ve một bên má Lâm Tố Đình rơi xuống, hai mắt cũng nhắm nghiền không mở ra lần nào nữa.

Đến lúc mất đi chàng vẫn không tỏ lòng với nàng, chỉ giữ lấy và mang theo mối tình yêu đơn phương. Vì đối với chàng, được làm một người bạn tri kỷ với nàng đã là quá đủ. Tình tri kỷ, như một thứ ấm áp không lời, một sự đồng hành vô tình.

Tri kỷ thật sự, là hiểu, là thân thiết, là đồng điệu. Giống như một chén trà xanh, chan chát mà thấm vào tận trong tim. Có những khi chỉ cần một cái ôm, một ánh mắt, là hiểu tất cả mà không cần dùng đến lời nói.

Tri kỷ không cần che đậy, cũng không cần giải thích, tự nhiên đã hiểu, tự nhiên cảm nhận. Không cần dốc hết sức, cũng không cần chuẩn bị, tự nhiên sẽ đem đến niềm vui, tự nhiên sẽ như ý thơ.

Cuộc sống không chỉ có tình yêu nam nữ mà còn tồn tại thêm một loại tình cảm, không tác động vào thế giới mỗi người, chỉ đồng hành trong tâm hồn, không trở ngại cuộc sống mỗi người, chỉ mang cùng tiếng nói từ con tim.

Lâm Tố Đình đã khóc hết nước mắt, nên ôm xác Tàu Chánh Khê khóc không thành tiếng. Tình cảm của chàng bao giờ cũng sâu lắng, đầy tin cậy và nhân ái. Mặc dù chàng không nói, nhưng nàng biết, với tình yêu đằm thắm chàng muốn băng bó vết thương lòng nàng, nỗi đau ngày nào do người anh em thân thiết của chàng gây ra.

(còn tiếp)