- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Dính Vào Hào Môn
- Chương 4: Sự thật không thể nói
Dính Vào Hào Môn
Chương 4: Sự thật không thể nói
Cuối cùng thì Hải Ninh cũng nghe theo lời anh, vừa sáng sớm đã mang theo hành lý tới biệt thự, tuy nói là hành lý nhưng cũng chỉ là một chiếc ba lô chứa vài bộ quần áo và một ít vật dụng cá nhân, ngoài ra cũng chẳng còn thứ gì khác.
Nhưng hôm nay thật kỳ lạ, mấy người giúp việc bắt nạt cô đã không thấy đâu nữa. Hải Ninh cố ý đảo mắt nhìn xung quanh cũng không một bóng người.
Lúc này thì Đình Dương từ trên lầu bước xuống, anh thấy cô đứng ngơ ngác cùng với chiếc ba lô nhỏ thì vô cớ nổi giận "Lời tôi nói hôm qua, cô nghe không hiểu hay sao, hay cô muốn đối đầu với tôi?!"
"Anh nói gì vậy, tôi không có."
"Không có?! Vậy tôi kêu cô dọn đến đây, cô nhìn xem nhìn cô có giống không?! Tính đem theo ít đồ này đến đây ở chơi hai ba ngày sao?! Cô tưởng nơi này là khách sạn chắc."
Đình Dương vừa nói chân vừa bước tới phía cô, giật chiếc ba lô quăng mạnh xuống đất.
Hải Ninh giật mình, bị hành động thô lỗ của Đình Dương làm cho xém khóc. Nhưng cô chỉ cúi đầu, nói giọng thều thào "Không phải, đó… vốn là tất cả đồ của tôi."
"Tất cả?! Cô ta nói là… tất cả sao?!" Đình Dương hơi bất ngờ một chút, anh nhìn cô đang đứng khép nép với đôi tay đang đan chặt vào nhau, anh chợt thấy xấu hổ với hành động của mình.
Anh tính nói xin lỗi nhưng lời nói lại nghẹn ở họng không thốt ra được. Bầu không khí trầm đi trong giây lát.
Đình Dương khó chịu đưa tay nới lỏng cà vạt, anh bước ra cửa nói giọng lạnh lùng với cô "Làm việc đi, không cần nấu cơm trưa."
Hải Ninh chợt nhớ ra, cô chạy đuổi theo Đình Dương gấp gáp hỏi "Vậy, những người làm kia đâu rồi, tôi không thấy họ?"
Đình Dương sắp bước lên xe cũng ngoảnh đầu lại nhìn cô "Bị tôi đuổi hết rồi, từ nay một mình cô sẽ làm tất cả công việc ở đây, nếu như để tôi phát hiện ra cô lười biếng bỏ việc thì đừng mong tôi trừ một xu nợ nào."
Tiếng cửa xe đóng lại rồi chạy đi, vừa rồi Đình Dương đã đeo kính râm nên Hải Ninh không thể thấy được ánh mắt của anh ta như thế nào, nhưng cô tự hỏi không biết có phải anh đuổi những người làm đó vì mình hay không.
Ý nghĩ vừa vụt qua, cô lại nhanh chóng tự đánh vào đầu mình cho tỉnh táo "Chuyện này rõ ràng là không có khả năng đó, đừng nghĩ viển vông nữa, phải làm xong việc cho nhanh để còn kịp đi làm thêm."
Hải Ninh làm việc luôn tay luôn chân, nhưng đôi lúc cô lại mất tập trung vì chuyện lúc sáng.
Cả căn biệt thự rộng lớn chỉ có một mình cô dọn dẹp, nhưng dù vậy cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Trong nhà không có ai cô cũng thoải mái ăn uống mà không phải kiêng dè ai hết.
Lúc cô dọn xong trong nhà, nhìn lên đồng hồ cũng đã hơn một giờ trưa rồi "Còn dọn dẹp sân vườn và hồ bơi nữa là xong rồi, ăn xong sẽ làm tiếp."
Cô mở túi của mình ra lấy ra vài miếng bánh mì lạc, cô chỉ ăn nó và uống nước.
Từ sáng đến giờ màn hình máy tính của Đình Dương đều bật camera ở nhà, đương nhiên ngay lúc này anh cũng thấy cô đang ăn bánh mì, nhưng tâm trạng của anh lại tệ đến mức không tả được.
"Lại là bánh mì, chẳng lẽ không tự biết nấu ăn sao?!"
Tấm lịch bàn cũng bị anh tức giận mà ném đi, cô nhân viên định mở cửa bước vào, nghe thấy tiếng động mạnh bên trong thì cũng ba chân bốn cẳng né căn phòng đó ra xa.
Buổi chiều khi tan làm, thấy Đình Dương đi xuống cùng Mặc Nghiêm thì cô nhân viên đó mới dám chạy tới.
"Tổng giám đốc, đồ ngài dặn tôi đã mua rồi đây." Cô nhân viên đưa đồ cho Mặc Nghiêm giữ rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Mặc Nghiêm thì ít nói, nhưng mỗi lần nói ra lại đâm trúng tim đen của Đình Dương "Cậu chủ, đồ này là mua cho cô Hải Ninh sao?!"
Đình Dương liếc mắt nhìn Mặc Nghiêm nhưng không nói gì, đi liền một mạch ra xe.
Về tới nhà thì trời cũng chập tối, anh đang suy nghĩ lấy cớ gì để đưa mấy món đồ này cô nhưng khi mở cửa bước vào trong, thì nhà lại tối đen như mực.
Anh giật túi đồ trên tay Mặc Nghiêm ném xuống đất, bực tức giẫm lên chúng đi vào trong "Cậu về được rồi."
Trong giọng nói của anh có chút gì đó như đang kiềm chế cảm xúc, Mặc Nghiêm không nói gì, cũng chỉ cúi đầu chào rồi lẳng lặng rời đi.
Khoảng hơn hai giờ sáng, Hải Ninh mới làm xong công việc, cô rón rén đi vào nhà sợ làm Đình Dương thức giấc. Cô đạp phải thứ gì đó trên sàn, nên bật đèn lên xem thử.
Đình Dương tự nhiên xuất hiện bất ngờ ngồi trên ghế sofa khiến cô giật mình, xém chút đã hét lên. Dưới chân anh còn có mấy chai rượu rỗng nằm lăn lóc.
Hải Ninh bình tĩnh lại, đến gần nhặt chai lên "Sao anh còn chưa ngủ, đã khuya vậy rồi."
"Còn cô thì sao?" Ánh mắt lần này Đình Dương nhìn cô không khó chịu như thường ngày.
"Tôi… tôi làm sao giống anh được, tôi phải kiếm tiền."
Đột nhiên Đình Dương nắm lấy tay cô giật lên, làm cô vô ý làm vỡ chai rượu "Tiền, tiền, tiền, người đàn ông đó không cho cô tiền sao?! Hay với cái bộ mặt trơ trẽn này của cô đã sớm bị hắn ta đá rồi nên không moi được tiền nữa?!"
"Anh nói gì vậy, người đàn ông nào, moi tiền gì chứ?" Hải Ninh vô cớ bị sỉ nhục, cô cũng ấm ức phản kháng.
"Đừng có giả vờ không hiểu, bản thân cô hiện tại không phải là kết cục cho việc cô làm bốn năm trước hay sao?!"
Hải Ninh cười nhạt, không nói gì nhớ lại chuyện bốn năm trước "Gia đình tôi ra nông nỗi này không phải do mẹ anh ban cho sao? Người mẹ vĩ đại, cao thượng mà anh hay nhắc tới đã một đòn làm cho gia đình tôi tan nát, nếu nói ra thì anh có tin không, hay lại tiếp tục sỉ vả tôi vì đυ.ng đến người mẹ yêu quý của anh."
"Sao?! Không nói được?! Người như cô mà cũng biết xấu hổ ư?!" Đình Dương lấy tay bóp cằm, miệng thì cười mỉa mai khıêυ khí©h cô.
Hải Ninh cố nuốt ấm ức, cô chỉ muốn nhẹ nhàng cho qua chuyện này, không muốn dây dưa với quá khứ nữa "Phải, là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không có gì để nói nữa."
Đình Dương nghe được những lời thú nhận từ chính miệng cô mà như bị đâm từng nhát vào tim, nỗi đau của mình anh dồn thành sự tức giận, tay bóp cằm cô chặt hơn, đẩy cô ngã xuống sàn không thương tiếc "Cô tưởng mình nhận lỗi như vậy là xong sao, tôi yêu cô, cô lại chà đạp tình yêu của tôi, tôi tin tưởng cô, cô lại xé nát đi tia hy vọng cuối cùng của tôi. Cô dày vò tôi như vậy mà giờ chỉ nói một câu là có thể cho qua hết sao?!"
Tay Hải Ninh bị đập vào mảnh vỡ thủy tinh, nhưng cũng không đau bằng lòng cô ngay lúc này.
Những điều anh vừa nói cô đều không hiểu, anh gán ghép cho cô những tội danh mà cô không hề làm, nhưng cô cũng không muốn giải thích. Cô đã quá mệt.
Từ khi biến cố xảy đến, công ty phá sản, cha bỏ trốn, mẹ trở nên điên loạn phải vào điều trị ở bệnh viện tâm thần, em trai năm tuổi đành đưa vào cô nhi viện. Mọi chi phí cho mẹ, cho em, cả nợ nần đều một mình cô gánh. Trên thương trường cá lớn nuốt cá bé là chuyện bình thường, cô không hận ai hết, cũng không có ý muốn trả thù. Tương lai của cô đã bị hủy hoại, cô không muốn cả em trai của mình cũng vậy.
Hải Ninh chọn cách im lặng, dù gì mẹ của anh cũng là người thân duy nhất của anh, anh làm sao có thể vì tin người ngoài như cô mà chống đối lại bà ấy.
Đình Dương thấy cô vẫn không nói gì, anh gào thét lên đập phá mọi thứ, khi về phòng anh lại tiếp tục đập phá "Tại sao không giải thích, tại sao?"
Hải Ninh một mình đứng dưới phòng khách khóc nức nở, cô không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Cả đêm Hải Ninh cũng không ngủ dù rất mệt, cô dọn dẹp đống lộn xộn hôm qua và nấu bữa sáng.
Đình Dương bước xuống nhà vẫn chỉn chu, bảnh bao như bình thường, hệt như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Hải Ninh chạy ra muốn gọi anh ăn sáng, còn chưa kịp mở miệng thì anh đã cướp lời trước "Người đã làm cho tôi thì không được làm ở nơi khác, còn nếu cô chọn làm nơi khác vậy thì… trả hết nợ của mình đi."
"Nhưng tôi cần tiền, anh để tôi đi làm tôi tuyệt đối không làm ra chuyện gì khiến anh mất mặt đâu."
Hải Ninh chạy đến xin anh, nhưng anh có vẻ không hề để tâm "Điều muốn nói tôi đã nói rồi, muốn thế nào thì tùy cô chọn, tôi không ép cô."
Nói xong Đình Dương lên xe đi luôn, Hải Ninh bất lực đứng nhìn chiếc xe đi xa "Đây rõ ràng là ép mình, sắp phải đóng học phí cho Tiểu Mẫn rồi, làm sao đây, số tiền kiếm được đều đã đóng viện phí cho mẹ cả rồi."
Hải Ninh đi vào nhà, nhìn vào bàn ăn sáng mà mình đã chuẩn bị, cô cũng cảm thấy đói rồi, nếu đổ đi thì tiếc quá nên cô đã ăn sạch hết chỗ thức ăn đó.
Sau khi ăn xong cô tiếp tục làm việc với bàn tay đang bị thương, vừa làm việc cô vừa nghĩ cách để có thể kiếm được tiền.
Dọn dẹp đến phòng của Đình Dương, cô không thể ngờ được căn phòng lại hỗn độn như vậy, nó cho thấy hôm qua anh đã tức giận đến thế nào.
Nhìn về phía bàn làm việc, tấm hình chụp lúc cô và anh đi cắm trại với nhau cũng không còn ở đó nữa, cô đột nhiên lại thấy nhói lòng nhưng lại lắc đầu cười "Quá khứ mãi là quá khứ thôi, mày đừng luyến tiếc nữa."
Khi dọn những mảnh vỡ, Hải Ninh nhận ra bức tượng con cừu cô từng tặng anh, anh vẫn còn giữ nhưng nó đã bị anh đập nát từ tối hôm qua và trước mặt cô chỉ là những mảnh vụn, đây thực sự là dấu chấm hết rồi.
Hải Ninh cười khổ nhặt từng mảnh một vứt vào sọt rác cô cũng tự nhủ từ nay sẽ hoàn toàn loại bỏ suy nghĩ về anh "Mối tình này đã kết thúc từ bốn năm trước rồi, chỉ là một mình mình ngu ngốc nên mới còn tơ tưởng tới nó mà thôi."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Dính Vào Hào Môn
- Chương 4: Sự thật không thể nói