"Đúng đúng, anh ấy là chồng cháu, anh ấy không thích chỗ đông người nên bảo cháu đến đăng ký hộ anh ấy." Tôi tự hào tươi cười.
Người đàn ông của tôi chém tang thi cực kỳ ngầu, là chiến thần đúng nghĩa.
"A, là cô, tôi là Mạt Tử, chúng ta từng gặp nhau rồi đấy."
Là cô gái lần trước.
Cô ấy là nhân viên phụ trách giữ trật tự, thấy tôi thì rất ngạc nhiên.
"Chào cô, tôi là Tiểu Y."
Thật ra tôi vẫn chột dạ, sợ bọn họ phát hiện Mặc Ngôn là tang thi.
Nhưng ánh mắt cô ấy không có gì khác thường, vẫn tươi cười sáng lạn, còn chủ động nắm tay tôi.
Bác gái bên cạnh nhiệt tình kể cho Mạt Tử nghe: "Chồng cô ấy lợi hại lắm, sở dĩ chỗ chúng tôi ít tang thi cũng là nhờ chồng cô ấy chém hết, ngay cả cái mạng già này cũng là nhờ chồng cô ấy cứu."
"Thế sao?" Mạt Tử mỉm cười nhìn tôi.
Tôi đỏ mặt, càng thấy áy náy: "Tôi không có mặt ở đó, chuyện cứu người chắc chỉ là trùng hợp."
Lúc này tôi thật sự không thể khoác lác được.
Nếu bọn họ muốn gặp Mặc Ngôn hoặc là đội bọn họ thiếu người muốn chiêu mộ Mặc Ngôn đi gϊếŧ tang thi thì phải làm sao?
"Sao có thể là trùng hợp, cháu khiêm tốn quá rồi, trước đây chúng tôi ở khu Phong Kiều, tang thi nhiều lắm, chẳng ai dám ra ngoài, ngay cả tiếng động cũng không dám phát ra. Tất cả đều nhờ chồng cô mỗi ngày đều chém tang thi, nhất là buổi tối, cậu ấy còn đến từng nhà đưa nước vào đồ ăn. Đây mà là trùng hợp sao, cậu ấy rõ ràng là anh hùng."
"Đúng vậy, một nhà ba người chúng tôi đều nhờ cậu ấy cứu."
"Gia đình chúng tôi cũng vậy, nếu không chưa kịp bị tang thi cắn chết, chúng tôi đều chết đói hết rồi."
"Đúng thế, nếu không nhờ chồng cô ấy đưa đồ ăn, chúng tôi sớm đã thành cái xác khô, chưa kể đến việc chồng cô ấy còn chém tang thi nữa."
Mọi người càng nói càng hăng say.
Lúc này tôi mới biết Mặc Ngôn làm nhiều chuyện như vậy.
Mạt Tử cười hỏi tôi: "Liệu tôi có cơ hội ăn một bữa với cô và chồng cô không?"
"Không không không." Tôi sợ hãi xua tay, "Chồng tôi không thích tiếp xúc với người lạ."
Ngay cả tôi anh ấy còn muốn cắn, huống hồ ở đây nhiều người như vậy, ở trong mắt anh ấy chẳng khác nào cao lương mỹ vị.
"Không sao, cô đi đăng ký đi, nhớ để lại số di động, chúng tôi đã liên lạc với bộ phận khôi phục tín hiệu, tôi tin rất nhanh thôi mọi thứ sẽ trở lại bình thường."
Nghe Mạt Tủ nói, mọi người cực kỳ phấn khích.
Tôi về đến nhà liền khóa cửa lại.
Rèm cửa nhà chúng tôi chưa mở, may mà đây là biệt thự biệt lập, tôi đang cân nhắc có nên đưa Mặc Ngôn đi hay không.
Nơi này là thành phố đông đúc.
Nhiều người không nói, quản lý còn khá nghiêm, tôi không thể che giấu Mặc Ngôn mọi lúc.