Không phải cái thứ đó không biết tôi ở phòng nào trong ký túc xá sao?
"Di dong", di động vang lên.
Ngô ưu ngô lự mời bạn và Cá trong mơ tham gia trò chuyện nhóm.
Mạnh Du: [Vạn Di, sao cậu lại chết nhanh vậy]
Vạn Di: [Tớ không biết! Làm sao nó biết được phòng ký túc xá của chúng ta! Lần trước rõ ràng nó không biết mà!]
Vạn Di: [Di động của tớ không có định vị]
Mạnh Du: [Trên thẻ có số phòng ký túc xá]
Vạn Di: [Nhưng lần đầu nó cũng thấy thẻ phòng mà]
Mạnh Du: [Nhưng lần trước cậu nói vòng tuần hoàn đầu tiên cậu kéo rèm giường, có thể nó vào phòng không nhìn thấy cậu]
Vạn Di: [...]
Mạnh Du: [Tóm lại là kể cả khi cậu kéo rèm giường, nó vẫn không gọi điện thoại được đúng không?]
Vạn Di: [...] Cậu có thể im ngay được không hả!
Tình đầu chưa đến đã tham gia trò chuyện nhóm bằng cách quét mã QR được chia sẻ bởi Ngô ưu ngô lự.
Cô Ngô: [Cô đã gọi cho Hiểu Tình, cô ấy cũng ở trong vòng lặp]
Vẫn là cô Ngô đáng tin!
Cô Ngô: [Hiểu Tình kể mọi người nghe tình hình của em đi.]
Trần Hiểu Tình: [Em bị Tạ Hi Vũ gϊếŧ]
Trần Hiểu Tình: [Sao đều là phòng của các cậu vậy, các cậu mang họa gϊếŧ người đến cho tôi hả]
Mạnh Du: [Cậu không ở ký túc xá thì cậu đã không chết rồi không đúng sao]
Trần Hiểu Tình: [...]
Tất cả đều ở ký túc xá? Dù những lời Trần Hiểu Tình nói không mấy dễ chịu nhưng đó có thể là bước đột phá.
Mạnh Du, Tạ Hi Vũ, Vân Hướng Vãn và tôi sống ở phòng 1620.
Bây giờ đã xác nhận Mạnh Du, Tạ Hi Vũ và tôi sẽ bị gϊếŧ hại, vậy Hướng Vãn...
Phải lập tức tìm bọn họ, có lẽ còn thời gian.
Tin nhắn văn bản.
Vạn Di: [Tìm Hi Vũ với Hướng Vãn, tớ sẽ gọi cho Hướng Vãn, Mạnh Du gọi cho Hi Vũ đi]
"Chúc anh ngủ ngon là một bản năng trong tiềm thức...] Nhạc chuông của Hướng Vãn nhẹ nhàng và chữa lành vết thương.
Đổ chuông một hồi, cuộc gọi kết nối.
"Hướng Vãn, cậu ở đâu?"
Im lặng.
Nỗi lo len lỏi vào tim tôi.
"Nói chuyện với cậu đấy!"
"Chạy mau... Quỷ...." Tiếng ngắt quãng của Vân Hướng Vãn phát ra từ đầu bên kia.
Giọng nói rất yếu và mơ hồ, tôi chỉ có thể nghe được một hai chữ.
Người trả lời điện thoại không phải Hướng Vãn, hẳn là thứ đó.
"Mày là ai?"
Nếu tất cả chúng tôi đều muốn biết thứ đó là gì, tôi đã nghe điện thoại, tại sao không thử hỏi trực tiếp?
Trước khi chết tôi phải biết càng nhiều tin tức càng tốt.
"Mày là người tiếp theo." Thứ đó thật sự nói chuyện.
Nhưng khác với tưởng tượng.
Có thể nghe rõ đây là một giọng nam, hơn nữa còn là một giọng trầm ấm rất hay.
Thứ đó, hoặc là người đàn ông đó nghe có vẻ hoàn toàn bình thường, không hề cuồng loạn hay mất trí.
Nhưng một người như vậy lại thực hiện các vụ gϊếŧ người hàng loạt một cách dã man trong chu kỳ lặp đi lặp lại này sao?
Tôi chưa kịp hỏi gì thì đối phương đã cúp máy.
Lúc này, wechat thông báo có tin nhắn mới.
Mạnh Du: [Tiểu Di Tử, cậu xuống phòng tự học dưới lầu đi]
Mạnh Du: [Trần Hiểu Tình, cô Ngô, Hi Vũ và tớ đều ở đây]
Ai là Tiểu Di Tử hả?
Vạn Di: [Khi nãy người trong điện thoại nói tôi là người tiếp theo, bây giờ tôi chạy ra ngoài chắc chắn sẽ chết]
Trong tình hình hiện tại, bảo tôi một mình xuống lầu, nói thật là tôi sợ chết khϊếp.
Cô Ngô: [Giữ liên lạc, đi cầu thang bộ, tránh Hi Vũ với Hướng Vãn, cô đón em.]
Cô Ngô thật sự là cô gái cho tôi cảm giác an toàn nhất từ trước tới nay.
Bậc thang sạch sẽ, tất cả dấu vết của vòng lặp trước đã biến mất.
Cầu thang vang vọng, tiếng bước chân nặng nề trong không gian chật hẹp vô cùng quỷ dị.
May là cô Ngô liên tục nhắn tin giúp tôi cảm thấy con đường này không còn dài nữa.
Trong phòng tự học, Mạnh Du đang giải thích với Hi Vũ chưa trải qua vòng lặp.
Hi Vũ rõ ràng rất bối rối.
"Tiểu Di Tử đúng rồi, chúng ta nghe cậu ấy nói đi." Mạnh Du giải thích hồi lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ, hơn nữa còn ném vấn đề này cho tôi, thế là áp lực tới.
Tôi xé tờ giấy nháp, bắt đầu chải chuốt tất cả tin tức chúng tôi có được.
Sát thủ: nam, không rõ lai lịch, có lẽ không phải người, mà là "ma" (suy đoán từ cuộc gọi với Vân Hướng Vãn)
Trình tự chu kỳ và vòng lặp: Vạn Di (4) → Ngô Du (3) → Mạnh Du → Trần Hiểu Tình (1)
Dự báo: Tạ Hi Vũ () → Vân Hướng Vãn ()
Vì số lần tuần hoàn của Vạn Di nhiều nhất nên tính theo chu kỳ của Vạn Di.
Suy đoán: Vân Hướng Vãn là người bị gϊếŧ đầu tiên (Suy ra từ "chạy" xuất hiện từ cuộc gọi với Vân Hướng Vãn)
Thứ tự chết trong mỗi chu kỳ không chú định (Suy ra vòng tuần hoàn thứ hai trước khi cô Ngô bị gϊếŧ)
Điều kiện để kết thúc mỗi chu kỳ: Vạn Di chết (Suy ra từ việc Vạn Di bị gϊếŧ trong vòng tuần hoàn thứ hai và vòng lặp lập tức kết thúc)
Thời gian của mọi người trong vòng lặp là 4:00.
Mọi người lặng lẽ nhìn tôi viết từng dòng chữ.
Khi viết đến thời gian, cô Ngô chỉ vào con số trên tờ giấy, nói: "Cô không nhìn thấy thời gian là 4:00, bây giờ di động hiển thị 16:17."
Chúng tôi lập tức kiểm tra điện thoại hoặc đồng hồ.
Ngoại trừ cô Ngô, tất cả chúng tôi đều thấy 4:00.
Bao gồm cả Từ Hi Vũ, người chưa bước vào vòng lặp. Thời gian cậu ấy thấy cũng cố định là 4:00.
Cho dù điều chỉnh thời gian hay sửa đổi khu vực, chúng tôi vẫn thấy 4:00.
"Để cô ra ngoài hỏi người khác." Cô Ngô đứng dậy ra ngoài, sắc mặt nghiêm túc.
Hi Vũ yếu ớt nói: "Dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tớ có thể đưa ra suy đoán này được không?"
Chúng tôi quay đầu nhìn cậu ấy.
"4:00 có thể là... Thời điểm Vân Hướng Vãn chết."
"Tại sao?"
"3:59 Hướng Vãn gọi cho tớ, nhưng tớ ở thư viện nên không bắt máy. Sau đó tớ ra ngoài, định gọi lại cho Hướng Vãn. Nhưng vừa rời khỏi thư viện tớ lại nhận cuộc gọi của Mạnh Du bảo tớ đến phòng tự học. Vạn Di nói trong khi Mạnh Du gọi cho tớ, cậu gọi cho Hướng Vãn, khi đó chính xác là 4:00."
Lúc này, di động của Tạ Hi Vũ đổ chuông.
Màn hình thông báo, người gọi: Hướng Vãn, thời gian: 4:00.
Đúng lúc cô Ngô trở về.
Cô Ngô đi về phía chúng tôi, đưa lưng về phía cửa phòng tự học.
Và trước cửa là một bóng dáng quen thuộc.
"Vân Hướng Vãn" mặt không cảm xúc đi vào, đóng cửa phòng lại.