Quyển 2 - Chương 4

Chết sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?

Tôi thở hồng hộc bật dậy khỏi giường, nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, cả người mềm nhũn.

Hóa ra chỉ là giấc mơ.

Chân thật đến khó tin, như được sống lại.

Ngay cả chi tiết hôm nay tôi đi xem mắt hôm nay cũng có, nhưng tôi không nghĩ mình là người có thể mơ thấy mọi thứ trong tương lai.

Cười bất lực, tôi xuống giường chuẩn bị, chạy đến quán cà phê đã hẹn xem mắt.

Tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi một bàn tay đung đưa trước mặt đưa tôi về thực tại.

Anh là người đàn ông đẹp trai lạnh lùng, dáng người mảnh khảnh, rất có khí chất, không hiểu sao trông anh rất quen như thể trùng với giấc mơ đó.

Là Lý Tán!

Dòng ký ức tua nhanh, trong giấc mơ, Lý Tán kể tôi nghe về giấc mơ ở núi Trường Bạch, anh nói mình không phải người xấu, tức là Lý Tán biết cảnh trong mơ.

Tuyệt đối không thể để anh biết tôi biết tất cả điều này.

Theo lý thuyết thôi miên mà Trần Phục nhắc đến, Lý Tán chắc chắn không chỉ mới để ý tôi ngay lúc này.

Tôi nở một nụ cười, nửa đùa nửa thật hỏi: "Anh Lý kẹt xe à?"

Lý Tán thu tay ngồi xuống, mỗi một động tác đều uy nghiêm, hình ảnh rung động như lần đầu gặp trong mơ. Anh cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, sinh viên tìm tôi hỏi về hạng mục nhiều quá, hơi tốn thời gian."

Dù phần mở đầu khác, nhưng cuộc trò chuyện vẫn như vậy, có điều lần này tôi cân nhắc kỹ từng lời, không có ý rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi.

Chúng tôi vẫn đi xem bộ phim đó nhưng kết cục khiến tôi rất ấn tượng, nữ chính bị nam chính gϊếŧ, rõ ràng không phải kết thúc như trong giấc mơ của tôi.

Khi đó tôi thậm chí còn thảo luận với Lý Tán, chúng tôi đều nghĩ cốt truyện nên phát triển theo hướng nữ chính bị gϊếŧ.

Tôi tưởng mình có một giấc mơ tiên tri, nhưng hình như không phải vậy nhỉ?

Giấc mơ và thực tế khác nhau.

Đặc biệt là hôm sau quay lại thăm trường.

Đối diện thư viện là tòa Hoành Viễn.

Thầy của Lý Tán, hiệu trưởng Tiễn Việt Thư y hệt trí nhớ của tôi, không hoàn toàn xa lạ như trong mơ, điều này khiến tôi rất sốc.

Đến mức tôi đã lập tức đặt vé máy bay đến Vân Nam ngay sau khi rời khỏi đại học A. Tôi muốn xem mình có cảm giác kỳ lạ hay không, nhưng bản thân lại bị thu hút bởi những phong tục của dân tộc thiểu số nơi đây, tôi đã thư giãn và vui chơi hết mình trong bảy ngày rồi mới về.

Không có gì bất thường và giống trí nhớ xảy ra, nhưng hầu hết những chi tiết khác trong giấc mơ đều trở thành sự thật.

Để xác minh giấc mơ, tôi đến phòng khám của Trần Phục, đây đúng là phòng khám tâm lý, nhưng không có ai tên Trần Phục.

Vậy thì việc Lý Tán là kẻ gϊếŧ người cũng sai đúng không?

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tình cờ là Lý Tán gọi điện rủ tôi đi ăn tối nay.

Tảng đá trong lòng được đặt xuống, tôi đồng ý lời mời.

Khi bắt taxi về nhà cất hành lý, tôi kiểm tra tin tức về núi Trường Bạch, không có vụ gϊếŧ người nào cả.

Tắm rửa trang điểm xong, đang định đến chỗ hẹn, chuông cửa vang lên.

Tôi nhìn qua mắt mèo, chân tay đột nhiên lạnh cóng.

Là Trần Phục!

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Căng thẳng mở cửa, Trần Phục lấy ra thẻ cảnh sát trong túi: "Chào cô Hàn, tôi là Trần Phục của đội hình sự Cục công an thành phố, tôi có thể vào trong nói chuyện được không?"

Là một công dân tốt, tôi đương nhiên gật đầu đồng ý, dù trong mơ đã tiếp xúc nhiều lần, coi như là người quen cũ nhưng khi anh ta khoác lên mình bộ đồ cảnh sát, tôi vẫn không khỏi dè dặt.

Mời Trần Phục ngồi ở sô pha, tôi rót cho anh ta cốc nước ấm, anh ta gật đầu cảm ơn, lấy ra bức ảnh của Lý Tán.

"Cô Hàn có biết người này không?" Trần Phục dùng ánh mắt sắc bén của cảnh sát nhìn tôi.

Tim tôi lỡ một nhịp, gật đầu: "Anh ấy là đối tượng xem mắt của tôi, chúng tôi đã liên lạc với nhau được một thời gian rồi."

"Hắn là tên gϊếŧ người hàng loạt. Hắn đã gϊếŧ năm người, cô rất có thể sẽ là mục tiêu thứ sáu."

Năm?

Trong mơ không phải Lý Tán chỉ nói bốn người thôi sao?

Tôi thở dốc, lo lắng hỏi: "Vậy tôi nên làm gì đây?"

"Yên tâm, cảnh sát chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cô Hàn, nếu gặp tình huống đặc biệt, chúng tôi sẽ lập tức gϊếŧ hắn."

Ý anh ta là bảo tôi làm đặc vụ ngầm à?

Nỗi sợ bị đẩy xuống trong giấc mơ ùa về, tôi xấu hổ nhìn Trần Phục, cảm thấy anh ta không thể bảo vệ mình, dù gì trong giấc mơ anh ta đã hành động thất bại nhiều lần.

Có lẽ cảm nhận được sự do dự và lo lắng của tôi, Trần Phục an ủi: "Cô Hàn, Lý Tán đã để mắt tới cô, thủ đoạn của hắn rất hoàn hảo, chúng tôi vẫn chưa có chứng cứ then chốt. Cô là hy vọng duy nhất của chúng tôi, chúng tôi sẽ cố hết sức bảo vệ cô, mong cô tin tưởng cảnh sát."

Anh ta nói đúng, Lý Tán đã chú ý tới tôi, dù tôi có đồng ý hợp tác với cảnh sát hay không, tôi vẫn trong tình thế nguy hiểm, còn không bằng làm công dân tốt mạo hiểm tính mạng của mình.

Tôi cắn môi, đồng ý với yêu cầu của Trần Phục.

Trần Phục nói từ giờ trở đi cảnh sát sẽ giám sát và bảo vệ tôi 24 giờ một ngày, nói xong anh ta gọi điện thoại, đồng đội của anh ta liền tới, lắp đặt thiết bị theo dõi và nghe lén trong nhà tôi.

Nói thật, cảm giác này rất đặc biệt, an toàn lại không an toàn, khiến người ta vô cùng khó chịu.

Mọi chuyện xong xuôi, tôi vội chạy tới nhà hàng đã hẹn với Lý Tán, anh đương nhiên sớm đã ngồi chờ bên cửa sổ.

Thấy tôi, Lý Tán nở nụ cười, đôi mắt đen sâu thẳm như có thể nhìn thấu lòng người.

Dù gì phía sau tôi còn có đồng đội của Trần Phục, điều này khiến tôi cảm thấy anh đã biết mọi thứ, tay cầm dây túi xách không khỏi đổ mồ hôi.

"Để anh đợi lâu rồi." Tôi đi tới, cúi đầu xin lỗi.

Lý Tán nhìn tôi, rồi lại nhìn cái bàn đồng đội của Trần Phục ngồi phía sau, thái độ của anh tôi không rõ lắm, nhưng anh vẫn mỉm cười: "Không sao."

Bề ngoài nói năng dịu dàng như vậy nhưng tôi vẫn xoay người bỏ chạy, tôi thật sự không muốn chết, lại không thể trốn tránh nó.

Suốt bữa ăn tôi cứ bồn chồn lo lắng, cứ nghĩ tại sao mình lại xui đến mức trở thành mục tiêu của tên gϊếŧ người hàng loạt.

Đến nỗi Lý Tán gọi tôi hai lần, tôi đều không nghe thấy.

"Lệ Chi? Em sao vậy?" Lý Tán quan tâm hỏi.

Rõ ràng trong mơ anh đã gọi tôi là "Lệ Chi" khi chúng tôi sống cùng nhau vô số lần!

Nhưng bây giờ chưa phải thời điểm thân mật như thế!

Tôi lắc đầu, hơi khó chịu.

Lý Tán vươn tay vén lọn tóc bên tai tôi, dò hỏi: "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Hình như em rất lo lắng."

Tôi cầm chặt đôi đũa: "Làm gì có! Tại dạ dày em không khỏe, muốn về sớm."

Tôi thật sự không thể bình tĩnh ăn uống với tên gϊếŧ người, chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra những gì Trần Phục nói là thật, đối mặt với Lý Tán, tôi hết sức căng thẳng.

Nhưng đến giờ Lý Tán vẫn dịu dàng lịch sự, thậm chí còn tự nhiên mà ân cần đưa tôi về nhà.

Về đến nhà, tôi muốn thả mình xuống sô pha thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến camera giám sát khắp nơi, tôi lại cảm thấy suy sụp.

Tôi cầm áo choàng tắm và di động trốn vào phòng tắm.

Có vẻ chỉ có ở đây mới an toàn.

Nằm nghỉ trong bồn tắm, Lý Tán gửi tin nhắn: Anh có mua trà gừng với Ibuprofen cho em, em có thể xuống lấy không?"

Nếu không biết bộ mặt thật của anh, anh thật sự là đối tượng xem mắt hoàn hảo khiến trái tim cũng phải rung động.

Tôi để chế độ im lặng, đẩy điện thoại sang một bên, giả vờ không xem tin nhắn, tiếp tục tắm.

Nếu tôi từ chối, có vẻ tôi đang tránh mặt anh. Đây không phải thái độ một cô gái nên có với người của yêu của mình, thà để anh tưởng tôi đã ngủ rồi còn hơn.

Nghĩ vậy, tôi thật sự ngủ mất.

Tỉnh dậy đã là hai tiếng sau, tôi vội ra ngoài, khi kéo rèm cửa thì thấy chiếc Mercedes quen thuộc.

Khoảnh khắc đó, hàng ngàn cảm xúc dâng trào, rất khó tả, rèm cửa như bị tôi vò nát.

Nếu không biết trước anh sẽ gϊếŧ mình, làm gì có cô gái nào không rung động.

Rốt cuộc anh ấy đang diễn kịch cho ai xem vậy?

Tôi tức giận leo lên giường, đắp chăn, cả đêm cứ tràn trọc, mãi đến khi mê man chìm vào giấc ngủ.

Trưa hôm sau tỉnh dậy, tôi gửi một tin nhắn cho Lý Tán, nói về đến nhà liền tắm rửa đi ngủ, hoàn toàn không xem điện thoại.

Anh nói không sao, không cho tôi biết mình đã đợi bao lâu.

Như một nghệ sĩ biểu diễn đầy tâm huyết.

Tôi và Lý Tán tiếp tục duy trì mối quan hệ mơ hồ này hai tháng, vào ngày tôi bị gϊếŧ trong mơ, anh đột nhiên mời tôi đến tháp truyền hình ngắm cảnh đêm.

Không cần nghĩ ngợi, tôi lập tức gọi cho Trần Phục: "Anh ta muốn gϊếŧ tôi! Tôi không muốn đi!"

Nghe vậy, Trần Phục an ủi tôi liên tục: "Cô Hàn đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô, tôi là cảnh sát, tôi sẽ dùng tính mạng này để bảo vệ cô."

Lời này như có ma lực giúp tôi dần bình tĩnh lại.

"Anh ta rủ tôi đến tháp truyền hình ngắm cảnh đêm, có gì đó không ổn, tôi đoán anh ta sẽ ra tay."

"Tôi hiểu, tôi sẽ theo sát, đừng lo lắng."

Dù Trần Phục đã bảo đảm nhưng tôi vẫn thấy bất an, vì vậy tôi đã thay đồ gọn nhẹ và giày thể thao, những thứ thuận tiện nhất cho việc bỏ trốn, thậm chí còn cất một con dao trong túi, sau đó sợ hãi tới chỗ hẹn.

Tôi không biết Lý Tán sẽ dùng cách gì, tóm lại hôm nay không có ai trên tháp truyền hình.

Tôi gặp Trần Phục ở cửa, anh ta ra hiệu trấn an tôi, bảo tôi lên trên trước.

Lo lắng bước vào thang máy, tôi sợ Lý Tán phá thang máy khiến tôi rơi xuống, giả vờ là một vụ tai nạn.

Nhưng không có suy nghĩ tồi tệ nào xảy ra.

Khi tôi đến tầng trên cùng ngoài trời, Lý Tán đã chờ sẵn ở đó.

Anh rải đầy hoa và đèn sao khắp sàn, trên tay còn cầm bó hoa hồng, trông không giống đến để gϊếŧ tôi mà như là cầu hôn.

Đến giờ anh thế mà còn muốn đóng phim!

Tôi giả vờ cảm động đi đến, che miệng nhìn anh.

Lý Tán mỉm cười đưa bó hồng ra trước: "Đây là lần cuối cùng rồi, Lệ Chi à."

Lần cuối cùng gì?

Ngay khi tôi nhận lấy bó hoa, Lý Tán bịt mắt tôi lại, đè tôi như muốn đẩy tôi xuống vực thẳm, tôi điên cuồng giãy giụa, Trần Phục xuất hiện như vị cứu tinh, đánh vào cánh tay Lý Tán.

Anh buông tay, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, ôm lấy vết thương, máu từ đó chảy xuống.

Trần Phục nhanh chóng chạy đến, bảo vệ tôi sau lưng: "Lý Tán, tôi là Trần Phục đến từ đội hình sự của Cục công an thành phố. Anh đã bị bắt. Có cảnh sát ở bên ngoài, đừng chống cự nữa."

Lý Tán mím môi cười: "Bắt cái đầu mày, đồ ngu!"

Chửi rủa xong, anh không sợ chết mà xông tới, cướp lấy súng lục của Trần Phục.

Tôi đờ đẫn nhìn họ vât lộn, không lâu sau Lý Tán vốn bị thương đã giành được ưu thế, trấn áp Trần Phục, hung hãn bóp cổ như muốn bóp Trần Phục đến đến chết.

Thành thật mà nói, thể lực của Trần Phục thật sự không hợp để làm cảnh sát, tôi không hiểu sao anh ta có thể vượt qua các kỳ thi nữa!

Trần Phục liếc nhìn tôi, sau đó nhìn khẩu súng dưới đất, tôi hiểu ý, lao tới đoạt lấy khẩu súng, chỉ vào đầu Lý Tán.

"Không được nhúc nhích."

Lý Tán dừng lại, nhưng tay vẫn bóp cổ Trần Phục.

Có điều sắc mặt anh tái nhợt như thế người bị bóp cổ mới là anh.

"Nếu anh nhúc nhích thì sao?" Lý Tán nhìn tôi, khàn giọng.

Tay tôi run rẩy nhưng vẫn kéo chốt an toàn: "Tôi sẽ bắn đấy!"

Lý Tán cười khẩy, đấm vào trán Trần Phục một cái. Tôi lập tức bóp cò, "Bang", máu trào ra trước mắt tôi như những bông hoa đỏ rực.

Tôi cười với Trần Phục đang trợn tròn mắt: "Cứ coi như tôi trả thù đi."

Lý Tán đột nhiên nắm tay tôi kéo lên sân thượng: "Đừng nói nhảm với anh ta nữa, đến lúc rồi."

Dứt lời, anh kéo tôi nhảy xuống.