Kể từ hôm đó, mỗi khi rảnh rỗi, cô bé Cung Trúc lại lẻn vào núi tìm 009 chơi.
Giao thông trong núi không phát triển, không có TV, cũng không có bạn chơi cùng, vì vậy ngày nào Cung Trúc cũng buồn chán đến mức chỉ có thể chạy nhảy lung tung.
Do vậy, lúc có người biết nói xuất hiện, ngay cả khi đó chỉ là một con nhện, Cung Trúc cũng liều mạng giữ lấy.
Mỗi lần bố mẹ ở nhà cãi nhau, Cung Trúc sẽ lên núi tìm 009 chơi, có khi trăng đã lên cao cũng chưa về.
Anh dạy Cung Trúc đọc và viết, thậm chí còn kiên nhẫn hơn bố mẹ cô.
Khi cô buồn, 009 sẽ đưa cô đi săn chim trên núi, hoặc dẫn cô đi bắt cua ở những con suối.
Không biết bao nhiêu lần họ ăn trái cây rừng đến nỗi môi thâm tím, hoặc là nằm trên cỏ đếm những vì sao vô tận trên trời.
Cô bé Cung Trúc chỉ biết 009 rất cô đơn, anh không thể rời khỏi ngôi đền, chỉ có thể nằm trong quan tài chờ đợi cô mỗi ngày. Mà Cung Trúc cũng thế, trên đời này người duy nhất chịu chơi với loại yêu quái như cô chính là một con nhện biết nói.
Cho đến một ngày 009 hạ quyết tâm hỏi Cung Trúc có muốn giúp anh không.
"Được thôi." Cung Trúc gật đầu mà không cần suy nghĩ, "Anh là người bạn duy nhất của em, dù thế nào em cũng sẽ giúp anh."
"Vậy lập khế ước đi. Từ giờ trở đi, chúng ta sống chết cùng nhau, hòa làm một thể." 009 nắm tay Cung Trúc, mắt như phát sáng, "Tôi sẽ cho em máu của mình để em trở về hình dáng bình thường, còn em cũng phải cho tôi một thứ gì đó."
"Anh muốn gì?" Cung Trúc hỏi.
009 nói: "Trong khế ước sẽ không nói rõ, chỉ quy định hai bên ký kết đều phải giao ra thứ mình cảm thấy quý giá nhất. Tôi cho em mạng sống, em thì sao?"
Cung Trúc suy nghĩ hồi lâu, trịnh trọng trả lời: "Thứ quý giá nhất? Đối với em thứ quý giá nhất là tình yêu, mỗi khi mẹ yêu em, em đều cảm thấy mình không phải sợ bất cứ điều gì cả. Vậy em sẽ cho anh tất cả tình yêu của em."
Khi Cung Hải Sinh về nhà, ông phát hiện con gái mình đã thay đổi, cô từ một đứa trẻ dị tật biến thành một cô gái bình thường một cách kỳ diệu.
Nhưng cái giá phải trả cho việc này lại là Cung Trúc mất đi một phần cảm xúc.
Cô không còn cảm nhận được tình yêu từ người khác.
Cung Trúc trở thành một đứa trẻ ích kỷ, không biết hồi đáp lại tình yêu.
Sau này, Cung Hải Sinh có một đứa con ngoài giá thú, không biết ông có đứa bé này khi nào, nhưng từ lần đầu gặp cậu trong rừng cây, ông đã cảm thấy cậu là con ruột của mình.
Ông đưa cậu bé ấy về nhà, đặt tên là Tàng Sơn.
Đêm đó, nhìn hai đứa bé ngủ cùng một giường, ông kinh ngạc khi thấy chúng hòa hợp như thể sinh ra là của nhau.
Chỉ là ông không ngờ càng lớn, khuyết điểm này của Cung Trúc càng nghiêm trọng.
Cô thậm chí còn đẩy Tàng Sơn xuống đập nước.
Cung Hải Sinh nghĩ mọi việc mình làm khi đó có lẽ đều sai rồi.
Vợ ôm hận mà chết, con trai chết đuối, mà con gái chính là hung thủ. Ông vứt bỏ đứa con gái, rời khỏi nhà, tiếp tục truy tìm dấu vết của chất ô nhiễm.