Về khách sạn, Tàng Sơn vẫn nằm trên giường, tôi nhẹ bước đi đến, nhìn anh.
Khi anh nhắm mắt, hàng lông mi rũ xuống, vẻ u ám và nghiêm nghị thường ngày dường như đã biến mất, và anh trông giống một thanh niên không lớn hơn Cố Hạ là mấy.
Tôi vươn tay, định chạm vào mặt anh.
Tốc độ phản ứng của Tàng Sơn cực nhanh, tôi buộc phải lập tức thay đổi tư thế.
"Là em!"
Tàng Sơn nheo mắt vì còn buồn ngủ, trông chẳng có sức sống gì. Anh đờ đẫn một lúc, đột nhiên ôm tôi vào lòng.
"Em đi đâu?" Một giọng trầm thấp từ sau lưng truyền đến.
"Ra ngoài hít thở không khí." Tôi từ từ cách xa anh.
"Đừng nhúc nhích." Người phía sau lười biếng nói.
Tôi không trả lời, một lúc lâu anh bỗng xoay người tôi lại, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Khi không cười, Tàng Sơn trông rất nghiêm túc, nhất là lúc nhìn tôi chằm chằm như vậy, anh luôn mang đến cảm giác áp bách đáng sợ như dã thú.
"Đừng nhìn em." Tôi quay đi.
Tàng Sơn xoay người tôi lại, vẫn chăm chú nhìn tôi.
Tôi không nhịn được mà mắng: "Anh bị bệnh à? Sao anh vẫn còn sống chứ? Đồ quái vật bẩn thỉu ghê tởm."
Sắc mặt Tàng Sơn trầm xuống: "Em nói gì?"
Tôi muốn tiếp tục mắng chửi, nhưng giây tiếp theo, Tàng Sơn đã đè lên người tôi.
Gió nóng đầy khắp phòng.
Mãi một lúc lâu sau, Tàng Sơn lại ôm tôi vào lòng.
"Khát nước không? Hay muốn ra ngoài ăn trước?"
Tôi chẳng còn sức lực để di chuyển, vì vậy Tàng Sơn mặc quần áo giúp tôi, nhưng ngay khi nhặt áo khoác lên, một phong thư rơi ra khỏi túi.
Đầu tôi như muốn nổ tung, đang định giật lấy, Tàng Sơn đã mở ra đọc.
"Cung Trúc, sao em biết không có ai đơn thuần yêu em?"
Là thư của Cố Hạ.
Tàng Sơn cúi đầu nhìn tôi bằng đôi mắt u ám.
Xong rồi!
Anh kề sát bên tai tôi, lạnh lùng nói: "Dù em thích ai, em chỉ có thể ở bên cạnh anh."
Giấc ngủ này rất sâu, căn phòng yên tĩnh đến mức khi tỉnh dậy, tôi thậm chí còn thấy mơ màng.
Tàng Sơn ngồi bên giường vẫn nhìn tôi.
Anh cúi đầu, tay nhẹ nhàng vuốt ve má tôi, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc như muốn diễn tả điều gì đó. Có điều trong đôi mắt đen nhánh ấy lại vô thức để lộ một nỗi buồn man man trĩu nặng.
Thật lâu sau, khi nghĩ đến Tàng Sơn, thứ hiện lên trong đầu tôi không phải dáng người, cũng không phải khuôn mặt tái nhợt u ám, cũng không phải hình ảnh DL-009 quái dị vô nhân đạo...
Những thứ ấy dần tan biến hóa thành nắm cát mang tên lịch sử trên dòng sông thời gian, mà thứ điều tôi không thể nào quên chính là ánh mắt anh nhìn tôi lúc này, như thể tôi đã xây lên một nhà tù có tên là nhà.
Tàng Sơn lặng lẽ đời tôi tỉnh lại, nói một câu làm tôi chấn động: "Công chúa, gả cho anh đi."
Tôi sửng sốt, lập tức trả lời: "Anh điên à? Tôi không muốn."
"Nhưng khi nãy em không từ chối anh." Ngón tay anh móc lấy ngón út của tôi, "Mà theo phong tục mấy ngàn năm của văn hóa bọn anh, chuyện này chỉ có vợ chồng mới được làm. Đợi về nhà, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi."
Đó là mệnh lệnh không cho phép phủ nhận, nhưng anh lại nói với giọng dỗ dành.
Tôi im lặng, vừa thấy ngớ ngẩn vừa thấy đau đầu, thậm chí còn có cảm giác tâm trí bị anh khống chế mất.
Tàng Sơn tiếp tục nói, anh hiếm khi kiên nhẫn lâu như vậy. Anh hỏi tại sao tôi quen anh lâu hơn Cố Hạ, chúng tôi hiểu nhau hơn, tại sao đối với tôi anh không bằng Cố Hạ, thậm chí thân hình cường tráng của anh đẹp hơn cậu ta, thu nhập cao hơn cậu ta, ngoại hình đẹp hơn cậu ta, tiềm lực cũng vượt bậc, v.v...
Anh kỳ lạ tới mức tôi không biết phải trả lời thế nào.
Không nhắc đến ân oán giữa gia đình tôi và anh, chúng tôi thậm chí không cùng một loại, càng không nói tôi không yêu anh, nhưng nghĩ đến việc anh sắp phải chết, và kẻ lừa dối đó lại là tôi, tôi đột nhiên cảm thấy thương hại.
Chỉ là, tôi không thể kể với anh những điều này. Cuối cùng, tôi kéo chăn lên che mặt, qua loa cho xong chuyện: "Vậy anh phải cầu hôn với chiếc nhẫn kim cương 10 cara."