Chương 20: Người Thiên Kiếm Tông đuổi tới

Quyển một: Việt quốc phong vân

Chương 20: Người Thiên Kiếm tông đuổi tới

- ---o0o----

Tác giả: Miên Lý Tàng Châm

Đoàn Ngọc tiếp nhận thanh kiếm, ngay lập tức hắn cảm thấy một luồng khí lành lạnh tràn vào tay mình, đây chính là lực lượng của Lưu Tinh kiếm.

Sao băng vốn cháy lên từ nơi lạnh lẽo. Bởi thế nên lạnh cũng chính là nguồn gốc và sức mạnh của nó.

Nhưng từ thanh kiếm Đoàn Ngọc vẫn còn cảm thấy một ý chí không cam tâm, cơ hồ muốn bức hắn quăng thanh kiếm đi, đây là dấu hiệu của việc kiếm linh vẫn chưa hoàn toàn nhận chủ, nếu không nhờ mười ba đạo ấn ký của Mộc Vị trấn giữ trên thanh kiếm thì có lẽ giờ này kiếm linh đã xông ra cắn trả Đoàn Ngọc.

Lý Tiểu Phượng run rẩy nhìn thanh Lưu Tinh kiếm trong tay Đoàn Ngọc, giọng nghẹn ngào:

- Lưu Tinh thúc thúc bị thương rồi sao?

- Có lẽ vậy.

Đoàn Ngọc trầm ngâm đáp. Trong lòng thì nghĩ Lưu Tinh bị con mãnh hổ màu đen kia cắn xé một lúc lâu như thế mà không bị thương mới là chuyện lạ.

Chợt ánh mắt Lý Tiểu Phượng trở nên ấm áp, cô bé nhìn Đoàn Ngọc nói tiếp:

- Ban nãy cảm ơn ca ca đã bảo vệ muội. Muội biết ca ca là người tốt mà!

Đoàn Ngọc lắc đầu:

- Tốt gì chứ. Chẳng qua là phản ứng tự nhiên thôi.

- Vậy là ca ca là người tốt tự nhiên, vừa sinh ra đã tốt rồi!

- Ặc, con bé này…

Nghe Lý Tiểu Phượng trêu mình, Đoàn Ngọc ngượng đến muốn bật ngửa. Nhưng dù sao khi có người khen hắn là người tốt, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ.

- Ca ca đừng chối nữa, muội có linh cảm với cái thiện và cái ác rất tốt, ca ca không che giấu được muội đâu.

Đoàn Ngọc tỏ vẻ không tin:

- Một con nhóc mười ba tuổi đầu thì hiểu gì tới nhân sinh kia chứ. Tâm kế con người rất phức tạp rắc rối, ngay cả ta đây cũng chỉ hiểu được chưa tới một phần mười.

Lý Tiểu Phượng nói:

- Muội cảm nhận được thật mà. Ở ca ca có khí chất rất chân thành, ban đầu chỉ vì ca ca đi chung với tên ác ma Âm Ma điện kia, muội mới mắng chửi ca ca thôi.

Cô bé tiếp:

- Tuy ca ca có bắt nạt muội một chút, trên mặt đeo mặt nạ dữ tợn một chút, nhưng vẫn còn tốt hơn vô số kẻ giả tạo ngoài kia, lúc nào cũng dỗ ngọt muội, nhưng thực chất là tự tư tự lợi, ích kỷ bản thân, tên Lục Hàm Hư ngoài kia chính là một ví dụ điển hình!

Đoàn Ngọc phẩy tay, không đồng ý nói:

- Bậy nào! Lục Hàm Hư kia tướng mạo đường hoàng, ban nãy cố gắng tìm mọi cách để cứu sống muội, lại trung thành với Thiên Kiếm tông. Y là một chính nhân quân tử đấy.

Đối với Lục Hàm Hư Đoàn Ngọc rất có hảo cảm, đương nhiên hắn không muốn Lý Tiểu Phượng nghĩ sai về y.

- Hừm. Ca nhầm rồi. Muội đã tiếp xúc với Lục Hàm Hư hơn ba năm, tính tình y thế nào muội biết rất rõ. Thật ra ban nãy Lục Hàm Hư hoàn toàn có thể đánh trả Mộc Vị, đuổi y ra khỏi Thiên Kiếm tông, nhưng vì y vừa mới dung nhập Hạo Nhiên kiếm vào người, tu vi vẫn chưa ổn định, nên y sợ liều mạng với Mộc Vị sẽ làm cho cảnh giới y tụt xuống.

Lý Tiểu Phượng bĩu môi nói tiếp:

- Lục Hàm Hư lúc trước tu vi đúng thật là Tiên Thiên trung kỳ, nhưng sau khi từ Tàng Kiếm các được Hạo Nhiên kiếm chọn làm chủ, tu vi đã tăng mạnh, hiện giờ đã đặt được chân vào Quy Nguyên cảnh rồi. Y giả vờ bị Mộc Vị điểm huyệt đạo, sau đó sẽ thoát ra đi tìm người tới đánh Mộc Vị, như thế một công đôi việc, y vừa có tiếng, lại vừa đỡ phí sức.

Đoàn Ngọc bán tin bán nghi hỏi lại:

- Sao muội biết rõ thế!

Lý Tiểu Phượng hừm một cái:

- Nếu muội đoán không lầm thì cứu binh sắp tới đây rồi.

Quả nhiên, từ dưới tầng một Tàng Kiếm các chợt truyền đến tiếng động lạ. Mộc Vị đang đi trước Đoàn Ngọc, khi nghe thấy tiếng động này thì sắc mặt liền biến đổi, y lẩm bẩm:

- Không thể nào? Làm gì còn ai biết được ta xâm nhập vào Tàng Kiếm các nữa đâu chứ? Tên Lục Hàm Hư kia đã bị điểm huyệt rồi mà!

Đoàn Ngọc vẫn còn đang kinh ngạc vì lời nói của Lý Tiểu Phượng, nếu đúng như cô bé này nói thì gã Lục Hàm Hư kia đúng là một nguỵ quân tử hảo hạng. Y không những tính toán giỏi mà còn âm độc, tự tư tự lợi. Đoàn Ngọc thở dài, quả nhiên sự hiểu biết về nhân sinh của hắn vẫn còn quá kém, vừa ra đời một chút đã bị lừa tới mấy lần rồi, ngay cả một cô bé mười ba tuổi mà còn dày dặn kinh nghiệm hơn hắn, việc này đúng là đáng xấu hổ mà.

- Không tốt! Chúng ta phải lập tức xông lên tầng mười ba. Người Thiên Kiếm tông sắp đến đây rồi.

Mộc Vị vội vã hối thúc Đoàn Ngọc, bản thân y cũng vắt giò lên cổ mà chạy thẳng đến tầng mười ba.

- Được, cô bé, chúng ta đi nào!

Nói xong Đoàn Ngọc tức tốc vác Lý Tiểu Phượng lên vai, gắng hết sức phóng theo Mộc Vị.

……………………………………….

- Hàm Hư, bọn Mộc Vị vừa vào đây không lâu thôi phải không?

Lúc này ở dưới tầng một xuất hiện năm người. Người vừa hỏi Lục Hàm Hư chính là Thanh Thuỷ chân nhân. Bởi vì chưởng môn Lý Đạo Tông có việc đột xuất, đã ra khỏi Việt quốc gần một năm mà chưa trở về cho nên mọi chuyện trong tông lúc này đều do Thanh Thuỷ đảm nhiệm. Ba người còn lại chính là ba sư đệ của y, cũng chính là những trưởng lão đức cao vọng trọng trong Thiên Kiếm tông.

Lục Hàm Hư đưa tay lên miệng, ho sù sụ đáp:

- Đúng thế thưa sư thúc. Vừa nãy may nhờ con dùng một kế nhỏ, giả vờ bị hắn đánh trọng thương ngất đi, khi hắn vừa đi khỏi thì ngay lập con đã chạy đến Thái Huyền điện báo tin cho thúc.

Thanh Thuỷ chân nhân sắc mặt vẫn điềm đạm bình tĩnh, chỉ hỏi:

- Thương thế có nặng không? Không phải ngươi vừa thu phục được Hạo Nhiên kiếm sao? Tu vi hiện tại chắc cũng đã Quy Nguyên rồi chứ?

Đúng là khó qua mắt được lão hồ ly này! Lục Hàm Hư mắng thầm trong bụng, nhưng đương nhiên không dám thể hiện sự giả dối ra khuôn mặt, gã cung kính đáp:

- Dạ thưa sư thúc, từ khi con đem được Hạo Nhiên kiếm từ Tàng Kiếm các về thì đột nhiên trong người phát sinh hiện tượng lạ. Con đoán thầm bản thân chỉ cần thêm ba tháng nữa là có thể tự mình đột phá tiến thẳng lên Tiên Thiên hậu kỳ. Thế cho nên, tạm thời con chưa hợp nhất với Hạo Nhiên kiếm, mà định chờ sau khi tu vi ổn định, hợp nhất sau thì mang lại hiệu quả sẽ cao hơn.

Thanh Thuỷ liếc mắt nhìn sang Lục Hàm Hư, cùng lúc thần thứ của tu sĩ Quy Nguyên cảnh trung kỳ khẽ đảo qua thăm dò gã, nhưng hoàn toàn không phát hiện được gì.

Thấy vậy Lục Hàm Hư chỉ cười nhạt trong lòng:

- Hừm, cho dù có là đích thân Lý Đạo Tông tới đây cũng đừng hòng phát hiện tu vi chân thật của ta. Thượng cổ công pháp quả nhiên màu nhiệm, phen này đợi ta tu luyện một mạch, tiến giai lên Quy Nguyên hậu kỳ, sau đó sẽ hạ bệ Lý Đạo Tông xuống, chính thức thành chưởng môn Thiên Kiếm tông.

Sau một hồi tra xét mà không thu được kết quả gì, Thanh Thuỷ thu thần thức lại, sau đó đi thẳng lên tầng trên.

- Mau, chắc có lẽ giờ bọn Mộc Vị mới đi tới khoảng tầng sáu, bảy gì đó thôi. Nên nhớ tính mạng của Tiểu Phượng đang nằm trong tay bọn chúng, các ngươi khi ra tay nhớ chú ý dè chừng.

Cả ba tên sư đệ sau lưng y đồng thanh đáp:

- Tuân lệnh đại trưởng lão!

Lục Hàm Hư cũng thành kính cúi đầu ôm quyền:

- Lục Hàm Hư tuân lệnh!

Bởi vì bốn người Thanh Thuỷ đi rất nhanh cho nên không hề thấy được nụ cười nhạt chợt xuất hiện trên mặt Lục Hàm Hư. Một nụ cười thể hiện sự khinh bỉ cùng bí ẩn đến tận cùng.

…………………………………………� �…

Đoàn Ngọc và Mộc Vị một đường đi thẳng đến tầng mười ba. Lúc này vì thời gian gấp gáp, nên Mộc Vị cũng không muốn đôi co với những kiếm linh cản đường mình nữa. Y lần lượt đánh bại bảy tám kiếm linh vô cùng lợi hại, nhưng không thu phục, mà chỉ đánh trọng thương sau đó vứt chúng sang một bên.

Mộc Vị hành động như thế không phải vì những thanh kiếm đó không lợi hại, mà bởi vì y đã nhắm đến hai thanh kiếm khác. Thứ mà Mộc Vị nhắm đến chính là cặp Chân Long Phượng Hoàng kiếm trong truyền thuyết, một khi cùng cặp kiếm này hợp nhất, khoan nói đến việc tu vi Mộc Vị sẽ tăng vọt đến đâu, mà chỉ nói việc sẽ trở thành người nhận được truyền thừa của Thông Thiên kiếm phái thôi cũng đủ khiến nhiệt huyết Mộc Vị cháy bừng.

- Tầng mười ba rốt cuộc đã tới rồi!

Mộc Vị mở cảnh cửa tầng mười ba ra, biểu tình mừng như điên. Giờ phút này tất cả những gì sau lưng hay xung quanh như đám Thanh Thuỷ chân nhân, Đoàn Ngọc đều không còn quan trọng với y nữa. Thứ khiến cho ánh mắt Mộc Vị bị hút vào chỉ có duy nhất cặp song kiếm đang được treo cao trên bức tường bên trong căn phòng tầng mà thôi.

Nhưng Mộc Vị đã bỏ quên mất một người cũng hiện diện ở nơi đây, mà người này Đoàn Ngọc cùng Lý Tiểu Phượng đều nhìn rất rõ.

Một người đàn ông trung niên y phục nâu đen ngồi xếp bằng giữa phòng, mặt đối diện với cặp song kiếm, còn lưng thì quay ngược làm với bọn Đoàn Ngọc. Từ thân thể người đàn ông này toả ra khí chất cương liệt mà vững chải đến khôn cùng.

Y ngồi đó, tựa như một ngọn núi sừng sững bất động, cho dù trời đất có xảy ra biến động gì cũng không thể lay chuyển được y.

Điều đặc biệt là trước mặt người đàn này còn có cắm một thanh kiếm dài bản rộng, thanh kiếm này tuy không thuộc loại cự kiếm nhưng lại to hơn những thanh kiếm thông thường, hai lưỡi kiếm cân xứng nhau hình thù như sấm sét. Chuôi kiếm mang một màu nâu đen chất phác mà giản dị, trên đó Đoàn Ngọc còn mơ hồ thấy khắc hai chữ tuy nhỏ mà rất nét.

- Vệ Đạo!