- Cuồng đồ to gan, dám ẩn dấu khí tức gian lận bắt nạt cháu ta, có giỏi thì tiếp của lão phu một chưởng!
Tiếng nói này vừa cất lên, bầu trời bỗng nổi mây đen chớp giật, từng tiếng sấm sét kêu vang rền rĩ đinh tai nhức óc.
Lúc này Bạch Đạo đang là giữa trưa, mặt trời chiếu từng tia nắng oi bức xuống Đấu Pháp Đài nằm chính giữa quảng trường Bạch Đạo, làm cho những người đang xuất hiện ở đây mặt mày ai nấy đỏ gay, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả lưng áo.
Nhìn sơ sơ thì cũng phải có hơn ba bốn trăm người đứng xếp hàng xung quanh Đấu Pháp Đài, nam có nữ có, già trẻ lớn bé đều có, và đương nhiên tất cả đều là tu sĩ. Có một gã tu sĩ mặc y phục nâu đang đứng giữa Đấu Pháp Đài, vẻ mặt kiêu ngạo, đôi mắt khinh khỉnh liếc lên trời cao, thần thái ung dung, giống như chẳng coi bất cứ ai ra gì.
Nếu mới gặp lần đầu thì ai cũng sẽ nghĩ y là một người khó ưa, ngạo mạn; nhưng nếu có người đã gặp qua tộc nhân Kiêu gia thì sẽ biết đây chẳng phải là điều lạ lùng gì. Kiêu gia trấn thủ biên cương Việt quốc, đời đời cương liệt, nếu không có mấy phần ngạo khí thì đã sớm bị quân Đại Tấn diệt sạch toàn gia từ lâu rồi. Chỉ có điều ngạo khí của Kiêu gia thật sự quá cao, dần đà trở thành có phần tiêu cực, nếu không ngờ công lao giữ nước của họ thì cũng chẳng ai ưa gia tộc này nổi.
Kiêu Lục ngạo nghễ đứng trên Đấu Pháp Đài, đưa mắt nhìn xuống vị trí một cô gái đang bị ba bốn tên tu sĩ kẹp lại không cho cử động. Cô gái này chính là tỳ nữ có số phận cô khổ kia - Thục Trân. Kiêu Lục đã quyết định nếu ngày hôm nay Đoàn Ngọc thua cuộc, thì gã sẽ giao cho Kiêu Thất em trai gã làm nhục Thục Trân cho đến chết, còn dùng phương pháp nào thì gã không quan tâm. Đây xem như là một cách để trừng phạt kẻ dám mạo phạm tôn nghiêm của Kiêu gia như Đoàn Ngọc.
Kiêu Thất đang đứng bên cạnh Thục Trân, dáng vẻ của y khá yếu ớt, cứ vài phút lại đưa tay lên ôm ngực ho sù sụ một lần. Một chiêu Kim Cương Chưởng lúc trước của Đoàn Ngọc quả nhiên không hề nhẹ, suýt nữa đã đánh nát luôn lục phủ ngũ tạng của y, cũng may nhờ có linh đan diệu dược của Kiêu gia mới có thể cứu sống lại cho y một mạng. Kiêu Thất nhìn sang Thục Trân cười gằn:
- Hôm nay tên khốn Đoàn Ngọc kia dám tới đây, Kiêu Lục đại ca nhất định sẽ đánh cho hắn không còn mạng để lết về. Kiêu Lục đại ca đã nói với ta chí ít cũng sẽ đánh cho hắn phải tàn phế, rút gân chặt xương hắn, làm cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này!
Gương mặt Thục Trân đẫm lệ, hai hàng mi cong cong như liễu rũ trước gió, làn da nàng trở nên tái nhợt, nói:
- Kiêu gia các người danh chấn Việt quốc, không ngờ lại vẫn còn làm ra mấy chuyện bỉ ổi như vậy, thật là điều sỉ nhục mà!
Nghe vậy, Kiêu Thất tức giận đưa tay tát Thục Trân một cái thật mạnh, khiến mồm cô bật máu:
- Con điếm này, Kiêu gia là thứ để cho ngươi bàn luận hay sao? Được, kết thúc hôm nay, ta sẽ cùng với mấy huynh đệ đem ngươi ra làm lô đỉnh, thái bổ* cho đến chết. (*nói nôm na là lấy âm bổ dương)
Chợt trong Đấu Pháp Đài vang lên từng tiếng trống dồn dập. Tất cả mọi người quay ra sau, khi thấy một vị trung niên mặc áo trắng đang từ từ đi vào thì đồng thời tách ra hai bên, đầu hơi cúi, thần thái cực kỳ tôn kính tiếp đón vị trung niên này.
Có bốn tên chạy ra, lom khom bê một cái ghế làm bằng linh mộc ra giữa quảng trường đặt, cách Đấu Pháp Đài vài bước, sau đó vị trung niên bước đến ung dung ngồi lên cái ghế này. Cùng lúc, mọi người đồng thời ôm quyền chào:
- Bái kiến minh chủ!
Vị minh chủ gật đầu, cũng đưa tay đáp lễ với những người xung quanh, hoàn toàn không vị hai từ “minh chủ” này kiêu ngạo. Nhìn khắp quảng trường thì chỉ có Kiêu Lục và Kiêu Thất không chào ông ta, bởi vì người chào bọn họ phải là Phương Thế Nghĩa - vị minh chủ Bạch Đạo kia!
- Thế Nghĩa ra mắt hai vị anh tài của Bạch gia. Vốn đã nghe cấp dưới thông báo rằng hai vị đến đây đầu quân từ tháng trước, nhưng vì Thế Nghĩa bận nên chưa có thời gian gặp mặt, mong hai người đừng trách.
Tuy đang ngồi trên ghế, nhưng Phương Thế Nghĩa cũng phải ôm quyền khách sáo với Kiêu Lục và Kiêu Ngũ, bởi vì trong Việt quốc có một quy củ bất thành văn, đó là bất kỳ ai gặp tộc nhân Kiêu gia lần đầu thì đều phải tôn kính cúi chào! Đây xem như một cách để tỏ lòng biết ơn những hy sinh của Kiêu gia cho Việt quốc.
Kiêu Lục lớn giọng nói:
- Minh chủ quá lời rồi, ai mà chẳng biết Phương minh chủ đại danh đỉnh đỉnh, tiếng tăm vang dội khắp trong chính đạo. Nghe đồn trong đời của Phương minh chủ đã từng gϊếŧ chết tổng cộng một trăm hai bảy tu sĩ Tiên Thiên thuộc phe ma đạo có phải không?
Đây là một thành tích để đời của Phương Thế Nghĩa, cũng chính vì lý do trên mà Phương Thế Nghĩa mới có thể gánh vác được chức vị minh chủ, thống lĩnh cả trăm con em đại tông môn gia tộc như thế này. Năm xưa Phương Thế Nghĩa cùng với Lục Hàm Hư của Thiên Kiếm Tông đã tiến hành đột kích một chi nhánh Âm Ma Điện ở Việt quốc. Kết quả hôm đó chi nhánh này máu chảy thành sông, Phương Thế Nghĩa và Lục Hàm Hư một trận thành danh. Hai người vừa đuổi gϊếŧ, vừa đánh úp các chi nhánh khác của Âm Ma Điện. Trong vòng bảy năm, số tu sĩ Tiên Thiên bị cả hai hợp sức gϊếŧ cũng trên dưới ba trăm!
Thực lực mạnh mẽ, danh vọng ngút trời, Phương Thế Nghĩa chính thức được các đồng đạo ủng hộ thành lập nên Bạch Đạo, thống lĩnh các con cháu của đại tông môn gia tộc, chủ yếu để huấn luyện cho họ cái gì gọi là “ghét ác như ghét thù”, cùng tinh thần xả thân vì Việt quốc. Vì vậy, cũng có thể xem Bạch Đạo như sân sau dùng để bồi dưỡng nhân tài cho Việt quốc, cho dù sau này Việt quốc có cùng Đại Tấn khai chiến đi chăng nữa, thì cũng có một lớp nhân tài tuổi trẻ xông pha gánh vác trọng trách quốc gia.
Phương Thế Nghĩa mỉm cười đáp:
- Đó chẳng qua chỉ là những lời đồn mà thôi. Huống hồ, tất cả đều do Lục tiền bối của Thiên Kiếm Tông giúp đỡ, nếu không ta đây một chút công trạng cũng chẳng có.
Khi nhắc đến ba chữ “Lục tiền bối”, từ tận đáy lòng Phương Thế Nghĩa cảm thấy có chút hoài niệm. Chẳng ai có thể ngờ tới Lục Hàm Hư chỉ dùng có vài năm ngắn ngủi mà đột phá thẳng từ Tiên Thiên trung kỳ lên Quy Nguyên cảnh như vậy, thật không hổ danh thiên tài thứ ba của Thiên Kiếm Tông. Ngừng một lát, ông tiếp:
- Nghe đồn hôm nay Kiêu Lục thiếu gia khiêu chiến với một vị huynh đệ tên Đoàn Ngọc, ai thua phải tuân theo đúng quy củ, tránh gặp mặt người kia ba năm, đồng thời hô to trước mặt quần hùng Bạch Đạo mình là con rùa phải không?
Kiêu Lục nhẹ nhàng đáp:
- Đúng. Nhưng có lẽ con rùa kia trốn mất tăm rồi, chắc hắn sợ sẽ bị ta đem hầm nấu canh rùa đây mà…
Gã vừa nói xong, trong quảng trường đã dấy lên một tràng cười nghiêng ngả. Nhìn thấy cảnh tượng này, Thục Trân chỉ biết cúi đầu đầy khuất nhục.
- Mất tăm cái con bà ngươi!
Đúng lúc này, từ trên không trung vang lên một tiếng quát, mà khi nghe thấy tiếng quát này, hai mắt Thục Trân cũng sáng lên. Nàng ngẩng đầu nhìn trời thì phát hiện một thân ảnh đang từ từ đáp xuống, đứng đối diện với Kiêu Lục, thần thái ung dung, ánh mắt lạnh lùng nhìn y.
Đây là một gã thanh niên tuổi chừng hai tám hai chín, mặt mày góc cạnh, trông rất chín chắn. Hai mắt gã sáng như sao, trong đáy mắt phảng phất như chưa một ngọn lửa đỏ nhiệt huyết cùng sự phóng túng bất đồng của tuổi trẻ. Tà áo gã bay phần phật trong gió, hai tay nắm chặt thành quyền để sát bên hông, cộng thêm vẻ lạnh lùng tạo cho gã một sức hấp dẫn đến lạ kỳ. Ánh mắt này của gã, tư thế này của gã làm cho biết bao con tim thiếu nữ ở Bạch Đạo đều xao động. Có điều, ai cũng nuối tiếc việc đáng buồn sắp sửa xảy ra cho hắn, không khỏi thở dài ra một tiếng.
Phía dưới, khi vừa nhìn thấy gã thanh niên này, Phương Thế Nghĩa liền kinh ngạc đến tột độ. Vì đó chính là thiếu niên trẻ tuổi mà ông đã gặp vào ba ngày trước, dưới đêm bí cảnh Yêu Linh Thánh Tông mở ra. Khi ấy ông có chỉ dạy cho hắn ta vài nguyên lý cơ bản của pháp thuật, vậy mà hôm nay gặp lại, hắn dường như đã già thêm một chút, nét mặt cũng phong sương hơn nhiều. Tuy sự già đi của người tu tiên rất khó nhận ra, nhưng cái Phương Thế Nghĩa nhìn thấy ở Đoàn Ngọc chính là dáng vẻ chính chắn, cùng thần thái tự tin khôn tả của hắn. Phương Thế Nghĩa nhíu mày, chợt nghĩ đến một khả năng, bất giác mỉm cười, làm mấy nếp gấp nơi đuôi mắt hơi nhăn lại một chút, sau đó dựa lưng ra sau một cách đầy thoải mái.
Ngay cả Kiêu Lục cũng thấy quái lạ trước sự thay đổi của Đoàn Ngọc. Gã mỉa mai:
- Chà, mới mấy ngày không gặp, ngươi có vẻ đã đổi khác nhiều nhỉ! Nhắm có chịu nổi một cước của ta không?
Lại một tràng cười vang lên. Các tu sĩ ở dưới dường như rất thích thú với lối tấu hài của Kiêu Lục. Còn Đoàn Ngọc thì vẫn rất bình tĩnh, đáp:
- Bắt đầu chưa? Ta còn phải về ngủ một giấc, không có thời gian chơi với ngươi đâu.
Câu nói này của hắn khiến các tu sĩ thoáng sửng sờ, nhưng sau đó lại cười ồ lên, tiếng cười còn to hơn lần trước nữa. Kiêu Lục bụm miệng, ngón tay run run cười cười chỉ Đoàn Ngọc, giống như vừa nghe được chuyện gì buồn cười nhất trên đời:
- Ngươi bị điên à? Được, ta cho ngươi ngủ một giấc ngàn thu vĩnh viễn không tỉnh nổi luôn.
Dứt lời, Kiêu Lục nghiêm mặt, vung tay, định tung ra một đòn chớp nhoáng hạ gục Đoàn Ngọc. Sau khi Kiêu Lục phất tay, bầu trời lập tức nổi lên từng đạo sấm sét ầm ĩ, sấm sét này có màu đỏ rực lẫn vào ánh nắng mặt trời đánh xuống cơ thể Đoàn Ngọc. Đây chính là Thất Thải Kinh của Kiêu gia, là công pháp mang thuộc tính lôi. Độ mạnh yếu của nó phân theo bảy màu khác nhau: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím! Tuy nhiên, trong truyền thuyết kể rằng khi đột phá cảnh giới Tử Lôi thì sẽ xuất hiện Bạch Lôi! Đồng thời, tu sĩ sẽ tiến thẳng lên Đạo Sơ Chi Cảnh!
Quay lại hiện tại, khi Kiêu Lục ra tay thì từng đạo Xích Lôi đỏ rực như máu như mang theo thiên uy vô thượng đến từ bầu trời cũng giáng xuống đầu Đoàn Ngọc. Chỉ cần để Xích Lôi này dính vào người thì ắt sẽ thịt nát xương tan, chết không toàn thây.
Phía dưới đài Đấu Pháp, mọi người ai nấy đều lắc đầu lè lưỡi bởi một chiêu này, thầm cảm thán tộc nhân Kiêu gia quả thật quá mạnh, chỉ là một Kiêu Lục nhỏ bé đã có thể đánh ra một đòn kinh hãi thế tục như vật rồi. Kiêu Lục là tu sĩ áp súc sáu lần, một khi sử dụng Xích Lôi thì có thể gia tăng lực lượng lên đến hai tầng! Tức là có thể đấu ngang tay với tu sĩ áp súc tám lần!
Trong lúc ai nấy đang thở dài than vãn cho số phận xui xẻo của Đoàn Ngọc thì bỗng nghe thấy một tiếng “rốp” khá nhỏ vang lên. Tất cả đều trợn mắt nhìn thẳng vào chính giữa trăm đạo sấm sét đang nhuộm đỏ lôi đài kia thì phát hiện ra một cảnh tượng kinh ngời.
Chẳng ngờ Đoàn Ngọc không thèm phòng ngự, ngay cả linh lực hộ thân cũng không thèm vận lên. Hắn chỉ đơn giản bước tới một bước, giơ chân phải lên tung một cước vào giữa ngực Kiêu Lục.
Một cước này tựa như đơn giản nhưng lại phá tan mọi lớp phòng ngự của Kiêu Lục, thầm chí đánh nát cả Kim Tê Giáp - một loại pháp bảo Kiêu Lục có được từ gia tộc, nghe đâu là có thể chống đỡ được một kích của tu sĩ áp súc mười ba lần.
Một cước này của Đoàn Ngọc đá Kiêu Lục bay thẳng xuống Đấu Pháp Đài, đập tan mọi kiêu hãnh và tự tin của Kiêu gia!
Đoàn Ngọc đứng trên đài Đấu Pháp, giương mắt nhìn Kiêu Lục miệng trào máu tươi đang như tên bắn hết đà rơi xuống đất, cười nhẹ, lặp lại lời Kiêu Lục nói ban nãy:
- Hừ, ngươi nhắm có chịu nổi một cước của ta không?
Đúng khoảnh khắc Kiêu Lục vừa chạm đất, thì từ trong đám đông bỗng vang lên một tiếng quát:
- Cuồng đồ to gan, dám ẩn dấu khí tức gian lận bắt nạt cháu ta, có giỏi thì tiếp của lão phu một chưởng!
Tiếng nói này vừa cất lên, bầu trời bỗng nổi mây đen chớp giật, từng tiếng sấm sét kêu vang rền rĩ đinh tai nhức óc.
Khi mọi người ngước đầu lên nhìn bầu trời thì đều hoảng sợ.
Bởi vì trong những đám mây đen kia, dường như có một tia chớp rất nổi bật vừa ló ra.
Một tia chớp màu cam!